Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 17

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trái tim Lâm Lệ đen và thâm hiểm, tuyệt đối là thâm hiểm!

Nhìn một bàn la

liệt món ăn, An Nhiên không ngừng oán thầm trong lòng.

Nhìn cô liên tục gắp

thức ăn vào bát, An Nhiên vân vê cái ví, có chút phẫn hận hỏi: “mi ăn xong

chưa?”

Lâm Lệ nhìn mắt cô, tiếp tục chiến đấu hăng hái với thức ăn ngon, tâm

tình rất tốt nói: “bây giờ ta không giống trước, hiện tại là một người ăn hai

người tiêu hóa, ăn nhiều hơn cũng không sợ.” Nói rồi gắp miếng cá thơm ngon vào

bát An Nhiên, không khách khí nói: “mi cũng ăn một chút đi, cá hoa vàng hấp ở

đây là ngon nhất Giang Thành đó.”

An Nhiên nhìn thịt cá trong bát, trái tim

nhỏ từng giọt máu, cô tan nát ưu thương, ví của cô cũng tan nát ưu thương, thẻ

tín dụng của cô cũng vô cùng tan nát ưu thương!

Tục ngữ nói đau thương hóa

thành thèm ăn, nghĩ đến tiền bạc bỗng rời cô mà đi, An Nhiên bất thình lình

giác ngộ, cầm đũa chuẩn bị tiến công bàn thức ăn ngon.

Lúc cô đang chuẩn bị

ăn thì điện thoại trong túi vang lên, nhạc chuông là một khúc nhạc của một nhạc

khí không biết tên, mang theo nhàn nhạt thương cảm.

An Nhiên lấy điện thoại

di động ra, là Tô Dịch Thừa gọi tới, An Nhiên nhìn Lâm Lệ một cái, chậm chạp

không nhận máy. Thật ra thì cô không biết nên nói với anh cái gì, mặc dù là vợ

chồng nhưng cũng không quen thuộc.

“Ai vậy, sao không nghe máy?” Lâm Lệ nhìn

cô kỳ quái, dường như như nhìn ra điều gì, suy đoán: “Tô tiên sinh?”

An Nhiên

gật đầu, cuối cùng nhấn nút nghe: “Alô.”

“Bây giờ đang bận bịu công việc sao?

Anh quấy rầy em?” Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa ôn hòa hỏi, thanh âm đặc biệt

dễ nghe.

“Không, không có, đang ăn cơm rồi.” An Nhiên trả lời đúng sự thật,

muốn nói gì, rồi lại không biết nên nói cái gì.

“Nha.” Tô Dịch Thừa hiểu rõ

đáp, thoáng lộ ra mệt mỏi, lại nói: “Từ sáng hôm nay đến giờ anh còn chưa ăn

đây.” Giọng nói như đang tìm kiếm sự đồng tình của người khác, mang theo vài

phần mùi vị đáng thương.

“ách, làm sao còn chưa ăn, đi công tác bận thế sao?”

An Nhiên quan tâm đúng lúc.

“Ừ, bận rộn.” Tô Dịch Thừa thấp giọng đáp.

An

Nhiên không biết nên nói cái gì, cô là một người bị động, tìm đề tài nói chuyện

chưa bao giờ là điểm mạnh của cô, hai người cứ cầm điện thoại im lặng như vậy,

đến lúc An Nhiên muốn mở miệng cúp điện thoại, đột nhiên Trương quản lý dẫn theo

một người đi tới bên này.

An Nhiên sững sờ nhìn, suýt nữa quên mất mình vẫn

còn đang nói chuyện điện thoại.

Người đẹp kia dưới sự hướng dẫn của Trương

quản lý đi tới trước mặt An Nhiên, cẩn thận, tỉ mỉ đánh giá An Nhiên, khóe miệng

mơ hồ mang theo nụ cười. Trực giác An Nhiên mách bảo khuôn mặt tươi cười này

hình như đã gặp ở đâu rồi, nhất thời lại không nghĩ ra là ở đâu.

“Tô phu

nhân, vị này là Tô tổng của Du Nhiên Cư chúng tôi.” Trương quản lý giới

thiệu.

Người đẹp kia nhìn cô, gật đầu, trong miệng có nhiều ý vị nói ba chữ

‘Tô phu nhân’ kia, sau đó nhìn An Nhiên, nụ cười trên mặt càng rõ ràng.

An

Nhiên nhìn người đẹp trước mắt, rất đẹp, rất cao, da trắng nõn, sóng tóc lọn to

không biểu lộ sự già dặn mà ngược lại mang vài phần hoạt bát và dễ

thương.

“An Nhiên, An Nhiên?” bên kia điện thoại, Tô Dịch Thừa gọi.

An

Nhiên vội vàng lấy lại tinh thần nói: “ách, đây, tôi đây.”

“Em đang ở bên

ngoài?” Tô Dịch Thừa hỏi, vừa rồi anh nghe thấy tiếng Trương quản lý.

“Ừ, Tôi

và Lâm Lệ đi ăn cơm ở Du Nhiên Cư.” An Nhiên nói chi tiết.

“Ừ, tốt, em đưa

điện thoại cho Dịch Kiều.”

“Dịch Kiều? Dịch Kiều cái gì?” An Nhiên khó hiểu,

cái gì Dịch Kiều, rõ ràng vừa rồi cô nói là cùng ăn cơm với Lâm Lệ a!

“Chị

dâu, anh ấy là nói em đấy, em là Dịch Kiều.” Người đẹp bên cạnh cười duyên

nói.

An Nhiên sửng sốt, tiếp đó Lâm Lệ ở phía đối diện cũng sững sờ, có chút

không kịp phản ứng tình huống này.

“Đưa cho nó đi, để anh nói với nó mấy

câu.” Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa nói như vậy.

An Nhiên nhìn Tô Dịch Kiều

đứng bên cạnh, không nói gì, sững sờ gật đầu, Tô Dịch Thừa cách một cái điện

thoại, căn bản không nhìn thấy cô gật đầu, đưa điện thoại di động cho Tô Dịch

Kiều.

Tô Dịch Kiều không khách khí nhận lấy, cầm di động nói: “anh, anh đây

là có thiên lý nhãn hay là thính tai a, hoặc là anh có ngón tay thần kỳ của Quan

Âm Bồ Tát, Trương quản lý vừa mới dẫn em đến cạnh bàn chị dâu mà anh đã

biết.”

Dưới gầm bàn, Lâm Lệ dùng chân đá đá An Nhiên, nhìn cô, ánh mắt tựa

như đang hỏi tột cùng là chuyện gì đang xảy ra.

An Nhiên nhíu nhíu mày, lắc

đầu, hiện tại chính cô cũng đang hồ đồ, không rõ ràng.

Cũng không biết bên

kia điện thoại Tô Dịch Thừa nói cái gì, chỉ nghe thấy tiếng Tô Dịch Kiều cười

duyên: “yên tâm đi, không làm chị dâu sợ, em cũng vừa mới đến, nghe Trương quản

lý nói người khách hôm qua ở Hoa Ngữ Hiên hôm nay đã đến, cho nên em liền tới

đây xem một chút, nhưng mà anh, tốc độ của anh cũng rất nhanh đi, hôm qua em về,

mẹ vẫn còn lải nhải chuyện hôn sự của anh, hôm nay em liền có chị dâu

rồi.”

An Nhiên ngồi bên cạnh nghe thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô cũng

không nghĩ nhanh như vậy, hôm qua cô cũng là độc thân quý giá, hôm nay đã nhảy

vào hàng ngũ phụ nữ có chồng, cùng sóng vai với Lâm Lệ rồi.

“Được được rồi,

chị ấy là chị dâu em, em ở đâu sẽ thế nào với chị ấy, trông coi bảo bối của anh

cho.” Tô Dịch Kiều vừa nói, quay đầu nhìn về phía An Nhiên, cười nháy nháy mắt

với cô.

An Nhiên cười cười có chút lúng túng, có chút không biết làm

sao.

“Được, tự anh nói với mẹ là được rồi, em mới không lắm lời.” nói xong

gật đầu một cái, sau đó cười duyên trả lại di động cho An Nhiên, “anh em muốn

nói nhỏ với chị dâu đây.”

An Nhiên da mỏng, liền đỏ bừng, nhận lấy điện thoại

di động từ trên tay cô: “Alo.”

“Dịch Kiều dọa đến em sao?” bên kia điện

thoại, tiếng Tô Dịch Thừa vẫn ôn hòa như cũ.

An Nhiên liếc nhìn khuôn mặt

tươi cười của Tô Dịch Kiều, lắc đầu, “không, không có.”

“Nó là em gái anh,

cũng là bà chủ Du Nhiên Cư, nghe nói em đang ở đó, cho nên tò mò đến gặp, chứ

không có ác ý gì.” Tô Dịch Thừa giải thích.

“Ừ, tôi biết.” Những câu Tô Dịch

Kiều vừa nói, cô nghe thấy.

“Buổi tối anh về, nếu về sớm anh sẽ gọi cho em,

chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút.” Tô Dịch Thừa nói.

“Ừ, được.” An Nhiên

gật đầu, bọn họ nên có một cuộc nói chuyện rõ ràng.

Cúp điện thoại, quay đầu

thấy Tô Dịch Kiều vẫn chưa đi mà mỉm cười nhìn An Nhiên hỏi: “chị dâu, anh ý nói

nhỏ gì với chị vậy?”

“Ách, không, không có gì.” Trong lòng An Nhiên toát mồ

hôi, đâu ra là nói nhỏ cái gì a!

“Quên đi, lời ngon tiếng ngọt của hai người

các chị cũng không cần nói cho em biết.” Tô Dịch Kiều khách sáo nói ra, khóe

miệng cười mập mờ.

“Thật, thật không có!” An Nhiên giải thích, hận không thể

thề độc đảm bảo.

Tô Dịch Kiều cười duyên, cũng không nhiều lời, quay đầu liếc

nhìn Lâm Lệ, gật đầu với cô, lại nhìn thức ăn trên bàn, nói: “chị dâu, phòng bếp

chúng em hôm nay mới sáng tạo món ăn mới, em sẽ bảo bọn họ mang lên cho các chị

nếm thử.” Nói xong xoay người đi về hướng phòng bếp.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 17
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...