Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 53

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Dọc đường đi An Nhiên chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dại ra, không

có tiêu cự.

Tô Dịch Thừa nhìn cô, không nói gì, đưa một tay ra, kéo tay cô

nắm thật chặt. Chuyện tối hôm nay khiến anh có chút bất ngờ, nhưng cũng cho anh

biết rõ một việc, về hôn nhân, không phải là bên cạnh cô không có người thích

hợp, chỉ là cô có người trong lòng sáu năm rồi, cuối cùng khi cô hoàn toàn tuyệt

vọng không đợi nữa, thì đúng lúc gặp gỡ anh.

Anh nghĩ nếu hôm đó không phải

cô đến nhầm địa chỉ, đổi thành người đàn ông khác, có lẽ hiện tại cô đã là vợ

của người khác rồi. Nghĩ thế, Tô Dịch Thừa cảm thấy buồn bực ở trong lòng, có

loại cảm giác khó chịu khó nói nên lời. Lực đạo nắm tay cô cũng mạnh hơn rất

nhiều, ngay cả bản thân cũng không cảm giác được.

An Nhiên buồn bực, bị đau

kêu lên, quay đầu, nhìn anh.

Ý thức được mình làm đau cô, Tô Dịch Thừa kinh

ngạc vì sự thất thố của mình, đồng thời cũng cười cười xin lỗi cô, bàn tay xoa

xoa bàn tay nhỏ bé của cô, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt, nói: “Mệt

không, mệt mỏi thì dựa lưng ngủ một chút, đến nơi, anh gọi em.”

An Nhiên nhìn

anh, một lúc lâu mới gật đầu, tựa lưng vào ghế chậm rãi nhắm mắt lại.

Tô Dịch

Thừa điều chỉnh tốt vị trí của cô, để cô nằm thoải mái hơn chút ít.

Xe chạy

rất êm, An Nhiên nửa nằm trên ghế, trên người đắp cái áo khoác của Tô Dịch Thừa,

hô hấp rất bình ổn.

Xe chậm rãi đi vào tầng hầm khu cư xá, sau đó Tô Dịch

Thừa tắt máy nhìn An Nhiên đang dựa vào ghế nhắm mắt bên cạnh, anh biết cô thật

sự thì không hề ngủ, mặc dù hô hấp bình ổn, nhưng hàng lông mi run rẩy kia đã

bán đứng sự ngụy trang của cô.

Tô Dịch Thừa im lặng nhìn cô một lát, cuối

cùng không đánh thức cô, mở cửa xuống xe, lại vòng qua đầu xe mở cửa ôm cô ra

khỏi xe, sau đó ôm cô vào thang máy, ôm cô mở cửa vào nhà, cuối cùng ôm cô vào

phòng ngủ, rồi thả cô lên trên giường.

Cả quá trình, An Nhiên vẫn giả vờ ngủ,

mà Tô Dịch Thừa cũng không vạch trần, chỉ coi như cô đã ngủ say thật sự. Ngồi ở

mép giường nhìn những sợi tóc tán loạn trên trán cô, đưa tay vén lên, lộ ra đôi

mi thanh tú, xinh xắn của cô, anh nhẹ nhàng xoa xoa, vuốt lên nếp nhăn đang nhíu

chặt của cô rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Khi Tô Dịch Thừa mang khăn ấm đi ra

vẫn thấy An Nhiên nhắm mắt nằm trên giường như thế, chỉ là khóe mắt có giọt lệ

trào ra. Anh ngây ngốc nhìn dòng nước mắt kia, trong lòng có cảm giác không nói

nên lời.

Mà thật lâu sau này khi lại nhìn thấy cô rơi nước mắt lần nữa, Tô

Dịch Thừa mới hiểu được loại cảm giác này gọi là đau lòng.

Vẫn không đánh

thức cô, mở khăn mặt, thay cô lau đi nước mắt, lau đi bụi bặm và mỏi mệt trên

khuôn mặt cô, sau đó lại vào phòng tắm, đổi lấy cái khăn lông đi ra, cầm tay cô,

lau từng ngón tay sạch sẽ.

Lông mày An Nhiên run rẩy, thậm chí cả tay cũng

không động đậy, Tô Dịch Thừa giương mắt nhìn cô, một lúc lâu, vẫn không thấy cô

mở mắt. Cũng không nói gì, kéo một cái tay khác của cô, cũng dùng cách đó chà

lau sạch sẽ cho cô.

Lúc Tô Dịch Thừa đứng dậy chuẩn bị cất khăn lông vào

phòng tắm thì Tô Dịch Kiều gọi điện thoại đến. Quay đầu nhìn cô một cái, Tô Dịch

Thừa cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ.

Khi anh vừa ra ngoài thì An Nhiên đồng

thời mở mắt ra, nhìn bóng lưng của anh đi ra khỏi cửa, thuận tay khép cửa, nhưng

vì không đủ mạnh, nên cửa phòng cũng không đóng hẳn.

Cô có thể nghe thấy

tiếng anh nói chuyện điện thoại, có thể đoán ra người gọi tới là Tô Dịch Kiều,

căn cứ vào lời anh đáp, có thể đoán được mục đích gọi điện thoại của Tô Dịch

Kiều, chắc là nghe nói về trò cười trước cửa Du Nhiên Cư lúc tối.

An Nhiên

không biết Tô Dịch Thừa trả lời như thế nào, vì anh cố ý giảm bớt thanh âm

xuống, cầm điện thoại di động bước xa dần.

An Nhiên nằm ở trên giường, mở mắt

nhìn trần nhà, tối nay Mạc Phi thật xa lạ, hoàn toàn không hề giống sáu năm

trước.

Trước kia anh nhã nhặn cùng tỏa sáng ấm áp, mỗi lần gặp mặt luôn tươi

cười, chưa bao giờ có sắc mặt mất khống chế, thậm chí khi xoay người rời đi khi

đó cũng nở nụ cười, mặc dù nụ cười đó chất chứa sự áy náy. Nhưng hôm nay cô thấy

anh ta không hề rực rỡ như sáu năm trước mà nhiều hơn là sự đáng sợ, loại vẻ mặt

âm ngoan đó cô chưa hề nhìn thấy.

Thời gian thật sự là lưỡi dao lóc ra từng

mảng từng mảng sự việc khi xưa, khi gặp lại, nó đã hoàn toàn thay đổi, không còn

có dấu vết của ngày xưa.

Điều khiến cô bất ngờ là Tô Dịch Thừa lại không hỏi

gì cả, cô không đoán được tâm tư của người đàn ông này, nhưng cũng rất cảm ơn

anh không hỏi, buổi tối hôm nay quá lộn xộn rồi, dù có hỏi, cô cũng không biết

phải bắt đầu nói từ đâu, nói như thế nào nữa.

Có những vết sẹo, không phải là

đã khá hơn là có thể không đau.

Nghe được tiếng bước chân của anh, An Nhiên

chậm rãi nhắm mắt lại, xoay người, để thân thể đưa lưng về phía cửa phòng.

Dịch Thừa nhìn cô đưa lưng về phía mình, lẳng lặng nhìn một chút, cuối cùng

không nói gì, lấy đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra, sau đó đi thẳng vào phòng

tắm.

Khi Tô Dịch Thừa tắm rửa xong, bước ra từ phòng tắm, An Nhiên vẫn duy

trì tư thế vừa rồi, bộ dáng chưa hề động tí nào.

Lau qua đầu, để khăn lông

vào một bên, Tô Dịch Thừa vén chăn nằm xuống cạnh cô, tắt đèn, trong màn đêm, y

theo ngày thường anh đưa tay kéo cô vào trong lòng, để lưng cô dán vào lồng ngực

anh, cằm mình nhẹ nhàng đặt lên trên tóc cô. Tay vòng lên thắt lưng cô, ôm trọn

bụng cô, sau đó đan xen mười ngón tay.

Anh nghe thấy hô hấp của cô hơi rối

loạn, thân thể có chút cứng ngắc, mất tự nhiên. Trong bóng tối, dưới lớp chăn tơ

tằm thư thái, Tô Dịch Thừa ôm thân thể của cô vào lòng, để cô càng dán chặt vào

mình. Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên

trên đỉnh đầu cô: “ngủ đi…!”

Trong bóng tối đưa lưng về phía anh, An Nhiên

lặng lẽ mở mắt, nắm tay anh thật chặt, sau đó một lần nữa từ từ nhắm mắt

lại.

Không bao lâu sau, khi chỉ còn ánh trăng mờ nhạt chiếu vào, trong căn

phòng vang lên tiếng hô hấp nhẹ nhàng, thong dong mà đều đặn. Tô Dịch Thừa ôm An

Nhiên, khóe miệng cuối cùng cũng chậm rãi cong lên, lần này anh xác định là cô

thật sự đã ngủ, không phải là nhắm hai mắt giả vờ.

Sau đó, ôm lấy thân thể

mềm mại của cô, Tô Dịch Thừa cũng chậm rãi nhắm mắt lại, cùng cô ngủ thiếp đi,

hô hấp đan xen hô hấp của cô, trong màn đêm có loại nhịp nhàng đầy ý vị.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 53
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...