Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 7

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tô Dịch Thừa đang đợi thư ký Trịnh thì bà già trong nhà gọi điện thoại tới, bảo

anh về nhà ăn cơm tối, anh biết nhất định không chỉ đơn giản là ăn cơm như vậy,

đoán chắc là lại muốn nhắc lại chuyện xưa, chuyện xưa đó đơn giản chính là bắt

anh đi xem mắt gì đó. Đang suy nghĩ làm sao để tạm thời đùn đẩy lại thì đột

nhiên một người ngồi xuống trước mặt, anh nghĩ là thư ký Trịnh đến, giương mắt

lên nhìn mới biết là một người phụ nữ, trực giác cảm thấy người phụ nữ này quen

mặt, ngẩn người mới nhớ ra thật sự đã gặp người phụ nữ này, hơn nữa gặp không

chỉ một lần!

‘A Thừa, con có nghe mẹ nói không a!” bên kia điện thoại, mẹ Tô

lâu không nghe thấy con trai đáp lại, có phần không vui hỏi.

Tô Dịch Thừa lấy

lại tinh thần, nói vào điện thoại di động: “Mẹ, ở đây con đang có chút việc, tối

nay gọi điện cho mẹ.”

“Đừng có mà lấy cớ qua loa tắc trách với mẹ, trước tiên

nói rõ ràng đã, buổi tối có về hay không.” Mánh khóe này của con trai trước kia

đã chơi nhiều rồi, theo bản năng mẹ Tô không tin tưởng lời anh nói. “Ông và Cha

con dù không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn nhớ con, con a, chuyển ra ngoài

là chuyển đi luôn, một tháng cũng phải trở về một lần chứ, suốt ngày nói công

việc bận rộn, một trợ lý thị trưởng thì bận rộn gì chứ, mẹ thấy ông Trương vẫn

rất nhàn rỗi, thường tìm cha và ông con đánh cờ, nói chuyện phiếm, chẳng lẽ một

thư ký thị ủy như ông ấy còn không bận hơn con? Mẹ thấy là con toàn kiếm cớ

không về nhà.”

Tô Dịch Thừa thật sự có phần thua mẹ, cười cười xin lỗi với An

Nhiên, sau đó hướng về điện thoại thỏa hiệp nói: “Được, được rồi, con biết rồi,

buổi tối con có về, như vậy đi!”

“Không được sai đâu đấy” Lúc này mẹ Tô mới

hài lòng, sau đó dặn dò mấy câu, rồi cúp điện thoại.

Tô Dịch Thừa cúp điện

thoại, định mở miệng hỏi An Nhiên tìm anh có việc gì, không ngờ lại bị An Nhiên

đoạt trước.

“Cố An Nhiên, Mộ tiên sinh phải không, tôi là Lâm Lệ, không, là

đồng nghiệp của anh, Trình Tường giới thiệu tới, xin chào.” Vừa nói An Nhiên vừa

vươn tay ra. Thật ra thì về người đàn ông trước mắt này, lúc đầu Lâm Lệ chỉ nói

với cô là anh ta đẹp trai thôi, mà không nói gì khác, cho nên hiện tại cô chỉ

biết anh ta tên là Mộ Phong, là đồng nghiệp của Trình Tường, đi làm ở công ty

chứng khoán, ngoài ra không biết gì cả.

Tô Dịch Thừa sững sờ vươn tay ra bắt

tay nàng, nhưng mà anh nghe những gì cô vừa nói như lọt vào sương mù, cái gì Cố

An Nhiên? Cái gì Mộ tiên sinh? Cái gì Lâm Lệ? Cái gì Trình Tường? Cái gì và cái

gì a!

“Cố tiểu thư, thật ra thì tôi —” Vừa định mở miệng, điện thoại lại vang

lên lần nữa, Tô Dịch Thừa cười cười xin lỗi An Nhiên, nghe điện thoại, là thư ký

Trịnh gọi điện thoại đến nói là bây giờ đang là giờ tan tầm, xe còn cách bốn phố

nữa, ước chừng phải nửa giờ nữa mới đến, sợ anh chờ lâu nên gọi điện nói một

tiếng.

Đặt điện thoại xuống, vừa định mở miệng, chuông lại vang lên, là Lý

thị ủy gọi tới, thông báo rằng hội nghị xây dựng phát triển kinh tế thành phố

kia bị hoãn lại sang sáng thứ hai rồi.

Đợi đến khi anh đặt điện thoại xuống

lần nữa, không đợi anh mở miệng, đối diện An Nhiên cười nói: “Anh có vẻ thật bề

bộn công việc.” Từ khi cô đến đây, hầu như anh không ngừng nghe điện

thoại.

Tô Dịch Thừa cười cười, anh cũng không muốn nói nhiều về vấn đề

này.

“Tôi nói sơ lược tình hình của tôi trước nhé.” An Nhiên đoan trang nhìn

anh mở miệng nói: “Hiện tại tôi hai mươi tám tuổi, có một công việc khá ổn định,

kinh tế độc lập, trong nhà còn có cả cha mẹ, cha là giáo sư cao trung, mẹ là kế

toán cho một xí nghiệp quốc doanh, tôi là con một, hơn nữa thân thể khỏe mạnh,

cũng không có bệnh di truyền gì.”

Tô Dịch Thừa nghe đến đây xem như đã hiểu

rõ, lời dạo đầu như vậy, thì ra là cô tới đây xem mắt, tựa lưng vào ghế ngồi,

khóe miệng từ từ cong lên thành nụ cười như ẩn như hiện, trước đây anh gặp người

con gái này ba lần, tính lần này là lần thứ tư, cũng là lần thứ ba anh thấy cô

đi xem mắt, trong đó một lần duy nhất không phải mà là cô cùng đối tượng xem mắt

kia tiến thêm một bước hẹn hò, nhưng mà kết quả có vẻ như không tốt đẹp. Tuy

nhiên lần này có chút bi ai là dường như cô nhận nhầm đối tượng rồi. Bưng tách

cà phê trên bàn lên, uống một ngụm, tiếp tục nghe cô nói.

Thấy anh không nói,

An Nhiên tiếp tục: “Thật ra thì đến cái tuổi này rồi, những nam nữ trưởng thành

như chúng ta đi xem mắt với mục đích rất rõ ràng, đơn giản là muốn tìm một người

bầu bạn sống chung với mình, về phần tình yêu, hình như chúng ta đã qua cái tuổi

yêu điên cuồng rồi. Cho nên, nếu thích hợp, anh có muốn kết hôn với tôi không?”

Cô có phần mệt mỏi, đã không muốn đợi thêm nữa, nếu hôn nhân là cái đích cuối

cùng, như vậy trực tiếp đi đến kết cục là được, quá trình kia, cô không

cần.

“Khụ, khụ …khụ khụ khụ…” Tô Dịch Thừa ho sặc lên vì câu nói của cô,

khuôn mặt đỏ lên nhìn cô, trong mắt là vẻ không thể tin được.

An Nhiên rút

khăn giấy đưa cho anh, hỏi: “anh …không sao chứ?”

Tô Dịch thừa nhận lấy, lắc

đầu, nhìn cô: “Cô, cô vừa mới nói gì?” Vì sặc nên tiếng nói trở nên có chút kỳ

lạ.

An Nhiên nhìn vào mắt anh, nói: “Vì tôi có kinh tế độc lập, cho nên tôi

không cần dựa vào anh mà sống, giặt quần áo, nấu cơm, một ít việc nhà này tôi

cũng có thể đảm nhiệm, tôi không cần hôn lễ gì lớn cả, thậm chí không cần mở

tiệc mời khách, nếu có thể, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn.”

Dịch Thừa nhìn cô, đầu tiên chân mày nhíu chặt lại, rồi từ từ giãn ra, cười khẽ

lắc đầu, nói: “Ngày mai tôi không rảnh.”

An Nhiên ngẩn người, nhưng nhanh

chóng hiểu ý, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.” nói xong liền đứng dậy chuẩn bị đi. Nghĩ

lại cũng đúng, mới gặp mặt lần đầu mà đã nói chuyện kết hôn với người ta, ai mà

đồng ý chứ.

“Cố tiểu thư.” Thấy cô muốn đi, Tô Dịch Thừa cũng đứng lên gọi

lại, hỏi: “Chúng ta mới gặp mặt lần đầu tiên, căn bản chưa hiểu gì về nhau, cô

không cảm thấy cuộc hôn nhân như vậy quá qua loa sao?”

An Nhiên quay đầu lại,

nói: “như thế nào mới tính là hiểu đây? Có một số người cố ý giấu diếm, cho dù

là mấy năm, thậm chí là cả đời cũng không chắc chắn hiểu rõ được bản chất của

người đó, hiểu rõ tính tình anh ta, cho nên không cần để ý thời gian dài ngắn.

Với lại nhìn thấu một số việc lại cảm thấy nó lộ ra vẻ xấu xí, đôi khi mơ hồ

nhìn mới có cảm giác tốt đẹp mông lung.”

Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy,

Tô Dịch Thừa nhìn cô, như là đang suy tư cái gì, An Nhiên thấy anh vẫn không nói

gì, xoay người, nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên thanh âm có chút từ tính

từ phía sau truyền đến: “Chiều nay tôi rảnh.”

Bước chân bỗng dưng dừng lại,

An Nhiên sững sờ quay đầu, đối diện với cặp mắt cười mà không cười kia, thấy anh

mở miệng nói: “Bây giờ có thể cùng tôi ăn một bữa cơm chứ?”

Sau một lát sửng

sốt, An Nhiên mới kịp phản ứng lại, xoay người, một lần nữa trở lại chỗ

ngồi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 7
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...