Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 15

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Buổi sáng thứ bảy, Lâm Tiểu Phân dậy sớm như mọi ngày,hai cha con vẫn bận rộn

làm bữa sáng trong phòng bếp, có điều khác dĩ vãng là hôm nay phòng bếp náo

nhiệt lạ kỳ, Cố Hằng Văn và An Nhiên dậy thật sớm, giúp việc cho Lâm Tiểu

Phân.

Bữa sáng không phong phú, nhưng rất bổ dưỡng, Lâm Tiểu Phân hầm cháo

trắng, Cố Hằng Văn ra ngoài mua bánh bao, An Nhiên cũng chăm chỉ chiên trứng mặc

dù hình dạng nhìn không tốt lắm.

Trên bàn ăn, ba người ăn ý là không nhắc lại

chuyện xảy ra khi trở về ngày hôm qua, nhưng mà hiển nhiên Lâm Tiểu Phân và Cố

Hằng Văn không có quên chuyện tự nhiên có thêm một người con rể.

“Nhiên

Nhiên, hôm qua quên hỏi rồi, Dịch Thừa nó làm nghề gì a?” Lâm Tiểu Phân hỏi, bà

cảm thấy thật hài lòng với Tô Dịch Thừa.

“Ách.” An Nhiên sửng sốt, có phần

không trả lời được, đừng nói đến công việc của anh, chính là trong nhà anh có

những ai, cô cũng không biết rõ lắm.

“Con không hỏi nó?” Nhìn vẻ mặt cô kỳ

lạ, Lâm Tiểu Phân suy đoán hỏi.

“Không, không phải, anh, anh ấy làm trợ lý

cho một công ty nước ngoài khá lớn, còn tên công ty thì con nhất thời không nhớ

rõ.” An Nhiên vội vàng giải thích, cô nhớ được Đồng cục trưởng kia thấy anh còn

rất khách kí, còn gọi anh là Tô trợ lý gì đó, đoán là công ty kia hẳn là tương

đối lớn, chức vị có thể không thấp.

Cố Hằng Văn gật đầu: “công việc gì, chức

vị gì cũng không sao cả, chủ yếu là nhân phẩm tốt.”

An Nhiên cười gật đầu,

cúi đầu chuyên tâm húp cháo.

“Nếu đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, thì các

con tính toán khi nào làm đám cưới?” Lâm Tiểu Phân lại hỏi.

An Nhiên quả thực

là sửng sốt, đám cưới, cô cũng không nghĩ tới, hơn nữa hôm qua khi cô ‘cầu hôn’

Tô Dịch Thừa cũng nói không làm đám cưới. “Mẹ, chúng con không định làm đám

cưới.”

“Không làm!” Lâm Tiểu Phân nhíu mày, quay đầu liếc nhìn chồng.

Cố

Hằng Văn đặt đũa xuống, cầm khăn giấy lau miệng, nhìn An Nhiên hỏi: “An Nhiên,

con thành thật nói cho cha mẹ, đồng ý kết hôn với Tô Dịch Thừa có phải là do

trong lòng con còn chưa quên được Mạc Phi không, chúng ta đã hỏi Lâm Lệ rồi, nó

nói Mạc Phi đã trở lại.”

An Nhiên sửng sốt, trong lòng vẫn có một tia đau

thương xẹt qua, ánh mắt trốn tránh: “không có, con và Mạc Phi đã không còn gì

từ sáu năm trước.” Nói xong né tránh, cúi đầu múc một thìa cháo lớn.

Phản ứng

của cô rất rõ ràng, liếc mắt một cái đã bị người ta nhìn ra.

Cố Hằng Văn nhẹ

nhàng thở dài, nói: “đường này là của con, chọn như thế nào, đi như thế nào chỉ

có mình con có thể quyết định, ta và mẹ con chẳng qua chỉ hy vọng sau này con

không hối hận.”

An Nhiên ngẩng đầu, nhìn cha, gật đầu.

Ăn điểm tâm xong An

Nhiên trở về phòng, cân nhắc hồi lâu rồi gọi điện thoại cho Lâm Lệ, An Nhiên cảm

thấy thái độ nhận lỗi là vô cùng quan trọng.

Điện thoại vang lên thật lâu mới

được nhận máy, không giống dĩ vãng, lần này giọng Lâm Lệ có chút lạnh, có chút

âm u.

“Hắc hắc, bé con, buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi.” An Nhiên

không sợ hãi, cười nói nịnh nọt.

“Không rảnh.” Lâm Lệ lạnh lùng cự tuyệt, cô

còn chưa nguôi giận.

“Cùng đi nha, ta biết đường chỗ công viên mới mở một

tiệm cơm tây, nghe nói thịt bò bít tết ở đó đặc biệt ngon.” An Nhiên dụ dỗ

cô.

Lâm Lệ nổi tiếng thích ăn, khẩu vị tốt, nhưng mà ăn cứ ăn mà cũng không

thấy béo lên. Nhớ hồi đó các cô ở trong kí túc xá trong trường đại học, một ngày

đi ăn cơm muộn, thức ăn ở căn tin đã bị dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn cơm, hai người

nhớ đến còn một ít nước sốt ăn vặt trong kí túc xá, bàn bạc rồi xới cơm dự định

ăn với món nước sốt kia. Các cô ở tầng năm kí túc xá, cách căn tin không xa, hai

người mỗi người xách một túi cơm đang chuẩn bị lên tầng, Lâm Lệ liếc nhìn từng

bậc cầu thang mà kêu đói bụng phải biết, An Nhiên nhìn vào mắt cô, nói dù sao

cũng đang xách cơm, mi cứ vừa đi vừa ăn đi. Dọc đường đi, vừa đến tầng năm, nghe

thấy Lâm Lệ gọi gọi phía sau, nói phải đi lấy cơm, An Nhiên khó hiểu nhìn hai

tay trống không của cô, hỏi: cơm của mi đâu?. Lâm Lệ nhìn cô kỳ lạ, ăn nha. Nói

xong, xoay người vội vàng chạy xuống, trong miệng còn nói thầm không biết trong

căn tin còn cơm hay không.

Bên kia điện thoại, Lâm Lệ im lặng nửa ngày, cuối

cùng lạnh lùng nói: “buổi trưa tới đây đón ai gia, nếu không ai gia không

đi.”

An Nhiên cười, nếu cô không nghe lầm, hình như cô nghe được tiếng nuốt

nước miếng của Lâm Lệ, nhưng mà dĩ nhiên cô thức thời không nói ra, vội vàng

đáp: “được, lão phật gia.”

Buổi trưa lúc An Nhiên đến nhà Lâm Lệ thì Trình

Tường ra mở cửa, Trình Tường là một người trắng trẻo, anh tuấn, nhã nhặn, đặc

biệt đeo cặp kính lại càng có dáng vẻ thư sinh, trước đây Lâm Lệ bị mê hoặc

choáng váng đầu óc chính là bởi vẻ thư sinh này, còn háo sắc truy đuổi người ta

rất lâu, cuối cùng vào một đêm trăng thanh gió mát, thành công bắt được.

“Đến

rồi.” Trình Tường cười ôn hòa với An Nhiên.

“Đúng thế a, lão phật gia nhà anh

đâu?” An Nhiên hỏi, cô, Trình Tường và Lâm Lệ cũng là bạn học, tốt nghiệp lâu

như vậy cũng chỉ còn liên lạc với hai người bọn họ.

“Đang thay quần áo.”

Trình Tường để cô ngồi trong phòng khách, mình vào phòng bếp rót chén nước. Vừa

rót nước vừa nói: “thật ra thì có thể không cần ra ngoài ăn cơm, hai người muốn

ăn gì anh làm cho.”

“Được.” Cô từng nếm thử tay nghề của Trình Tường, tuyệt

đối không kém những đầu bếp nhà hàng kia.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, ta sẽ

không cho mi có cơ hội nô dịch tiểu Tường tử nhà ta.” Lâm Lệ thay quần áo từ

trong phòng đi ra, nhìn thấy Trình Tường bưng nước cho An Nhiên, đưa tay chặn

ngang đón lấy, ngửa đầu uống một ngụm lớn, trả lại cái chén cho Trình Tường,

liếc nhìn An Nhiên nói: “sau này người này đến nhà, không cần phục vụ trà nước.”

Lâm Lệ cũng là một mỹ nhân, chỉ cần không nói câu nào thì tuyệt đối phù hợp là

mỹ nữ truyền thống Trung Quốc, mắt to, da trắng nõn, vóc người cao gầy, khí chất

an nhàn bẩm sinh, nếu không nói lời nào thì tuyệt đối là tiểu thư khuê các,

nhưng mà vừa mở miệng, dù chỉ một câu, thì khí chất tiểu thư khuê các liền biến

mất, giống như nữ thổ phỉ một phương.

Trình Tường có chút bất đắc dĩ, cười

cười với An Nhiên, còn An Nhiên cong cong khóe miệng hiểu rõ.

“Đi thôi, còn

ngồi làm gì, thật đúng là tự mình làm khách a!” Lâm Lệ tức giận nói với An

Nhiên.

An Nhiên vội vàng đứng dậy, “dạ dạ dạ, lão phật gia, tiểu nhân đi mở

cửa cho ngài.” Vừa nói vừa bước lên phía trước mở cửa.

Lâm Lệ hài lòng gật

đầu: “thế còn được.” Xoay người về phía Trình Tường tươi cười dịu dàng, nói:

“ông xã, em đi ra ngoài nha.” Nói xong liền tiến lên trước hôn lên gương mặt

Trình Tường. Chỉ có ở trước mặt Trình Tường mới biểu hiện thái độ của một cô gái

nhỏ, suýt chút nữa khiến An Nhiên buồn nôn chết. Nhưng mà dưới ánh mắt uy hiếp

của Lâm Lệ một lần lại một lần, An Nhiên từ từ có thói quen. Cho nên hiện tại đã

qua mười năm bị đầu độc, khi lại chứng kiến những cảnh này, An Nhiên đã có thể

bình tĩnh như không thấy gì hết rồi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 15
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...