Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 54

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong mơ màng như là thiếu đi cái ôm ấm áp quen thuộc, thanh âm sột soạt cũng

không lớn nhưng lại quấy nhiễu được giấc ngủ của An Nhiên. Mơ mơ hồ hồ cô mở mắt

ra, trong phòng vẫn còn rất tối tăm, chỉ có một vài tia nắng sớm xuyên qua rèm

cửa sổ chiếu vào, nhưng không hề sáng gắt.

Chậm rãi xoay đầu, thấy giữa trời

mờ sáng, Tô Dịch Thừa đã xuống giường, đứng trước tủ quần áo thay bộ đồ thể

thao, rồi quay đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt lim dim buồn ngủ của An Nhiên,

anh sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười nhạt: “Làm em tỉnh?”

An Nhiên cũng không

đáp, nhìn anh, sự buồn ngủ trong mắt dần dần nhạt đi, ánh mắt từ từ sáng tỏ,

hình dáng anh càng trở nên rõ rệt, không phải là anh trong bộ âu phục giày da,

mà anh mặc bộ thể thao rộng rãi dưới ánh sáng mặt trời càng trở nên năng động

hơn, như trẻ đi mấy tuổi, phảng phất như là sinh viên mới ra trường.

Thấy cô

không nói, Tô Dịch Thừa đi về phía cô, nửa ngồi trước giường, đưa tay kiểm tra

cái trán của cô, xác nhận là không có bị sốt gì đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm

chú vào mắt cô, tay từ trán chuyển sang vỗ về mặt cô, cười nhạt hỏi: “Sao thế?

Có chỗ nào không thoải mái sao?”

An Nhiên bình tĩnh nhìn anh, lắc đầu. Tay

chậm rãi đặt lên bàn tay anh, con người thật kỳ quái, thói quen cũng thật đáng

sợ, bây giờ mới có bao lâu đâu, cô đã quen nhớ kỹ độ ấm của anh, nhớ kỹ cảm giác

bàn tay anh xoa xoa khuôn mặt mình, nhớ được tất cả những gì người đàn ông này

cho mình.

Tô Dịch Thừa cười cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó

nói: “Ngủ tiếp chút đi, còn sớm.”

“Anh, muốn đi đâu?” An Nhiên ấp úng hỏi,

ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

Tô Dịch Thừa cười khẽ rồi đứng lên, nói: “Anh đi

chạy bộ sáng sớm, em ngủ tiếp đi.” Trước kia ở đại viện mỗi ngày sẽ cùng ông nội

đi tập thể dục, hình thành nên thói quen này, mấy năm nay dù không còn ở đại

viện nữa, thói quen thể dục buổi sáng đã thành một phần không thể thiếu trong

cuộc sống của anh.

An Nhiên gật đầu, nhìn anh xoay người đi ra ngoài. Nằm lại

trên giường, không có cái ôm của anh, không có ấm áp của anh, muốn ngủ tiếp hình

như cũng trở nên khó khăn.

Mở mắt nằm trên giường nửa giờ, ngoài cửa sổ trời

càng ngày càng sáng, gian phòng vốn lờ mờ từ từ sáng sủa lên. An Nhiên trở mình

xuống giường, hôm qua không tắm rửa mà trực tiếp đi ngủ, mặc dù Tô Dịch Thừa cầm

khăn nóng lau qua giúp cô, nhưng bây giờ cả người cảm thấy có chút không thoải

mái. Lấy bộ quần áo từ trong tủ quần áo trực tiếp vào phòng tắm.

Đến lúc An

Nhiên tắm rửa xong, đi ra cũng mới 6h rưỡi, nhưng mà sắc trời đã sáng choang, cô

kéo rèm mở cửa sổ ra, tiện thể mở luôn cửa ban công, đứng trên ban công, để gió

sớm phất vào gương mặt, đúng là cảm giác đáng hưởng thụ, lại còn có thể thanh

lọc mọi thứ, khiến người ta có thể quên hết mọi phiền não.

An Nhiên không

biết có phải có người từng nói như thế hay không, cũng không biết có phải thật

hay không, nhưng mà lúc này nhắm mắt đứng yên ở đây, trong lòng cô rất thanh

tịnh, loại cảm giác thanh khiết này thật tốt, thật dễ chịu.

Lúc Tô Dịch Thừa

quay lại thấy An Nhiên đang bận bịu ở trong bếp, cầm cái giá trong tay, đang

quấy đảo cái gì trong nồi, bên cạnh có hai lát bánh mì đặt trên lò nướng, trên

bàn ăn bày một cái đĩa nhỏ chứa vài lát đã nướng xong, có chỗ hơi bị cháy

xém.

Từ phía sau lưng nhìn cô bận rộn, hình như cô không cẩn thận bị bỏng

tay, nên khẽ kêu lên, vội vàng nắm lỗ tai mình. Thấy vậy, thậm chí Tô Dịch Thừa

nhìn có chút ngây dại, im hơi lặng tiếng tiến tựa vào cửa phòng bếp, khóe miệng

nửa cong lên.

Rốt cuộc An Nhiên đã đem chân giò hun khói chiên vàng óng ra

khỏi nồi, cho vào cái đĩa đã chuẩn bị sẵn trên bàn, phối hợp với trứng rán, lúc

này An Nhiên mới hài lòng gật đầu. Xoay người muốn bưng bữa ăn sáng đã xong mang

đến bàn ăn, trong nháy mắt xoay người này đúng lúc đối diện với gương mặt cười

như không cười của anh, cô sửng sốt, hỏi, “anh, anh đi vào lúc nào?” Anh đi

không có tiếng bước chân sao? Tại sao cô không nghe thấy tí gì thế!

Tô Dịch

Thừa cười, đi về phía cô, liếc nhìn bữa ăn sáng trong tay cô, trên mặt lộ ra một

nụ cười thật tươi, nói: “Nhìn đã thấy ngon rồi.” Sau đó cũng không sợ nóng, đưa

tay ra cầm miếng giò chiên cho vào miệng mình, vừa ăn vừa nói: “ăn ngon.”

An

Nhiên sững sờ nhìn hành động hơi trẻ con của anh, hồi lâu mới phản ứng lại, lẩm

bẩm: “anh….chưa rửa tay.”

Tô Dịch Thừa sửng sốt, trong lòng cảm thấy buồn

cười, cô bé này, thật sự chẳng biết lãng mạn gì cả. Nghĩ đến đó, anh cúi đầu

dùng đôi môi vẫn còn dính dầu mỡ dán lên miệng cô, cái lưỡi khéo léo cạy mở hàm

răng của cô, cùng nhảy múa với cô.

An Nhiên sững sờ tùy ý anh hôn lấy, từ

miệng anh, cô nếm được vị dăm bông nhàn nhạt, chóp mũi có thể ngửi được mùi vị

mồ hôi lưu lại sau khi vận động, tồn tại rất chân thật.

Một lúc lâu sau Tô

Dịch Thừa mới buông cô ra, nhìn khuôn mặt tươi tắn của cô vì hôn mà đỏ bừng lên,

nụ cười trên mặt anh càng đậm hơn chút ít, lại cúi đầu nhẹ chụt lên môi cô vài

cái, nói: “anh đi tắm đã.” Sau đó xoay người vào phòng ngủ.

An Nhiên bưng cái

đĩa đứng ngây ngốc ở đó, một lúc lâu chưa lấy lại tinh thần, đến khi phục hồi

tinh thần lại, Tô Dịch Thừa đã sớm vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm. Nhìn đĩa

thức ăn trong tay một chút, rồi hồi tưởng lại cảnh tượng hôn vừa rồi, khuôn mặt

An Nhiên không biết thế nào lại đỏ ửng lên, khóe miệng không nhịn được cong lên

thành nụ cười tủm tỉm.

Khi Tô Dịch Thừa tắm xong quay ra thì An Nhiên đã bày

xong bữa sáng ra bàn ăn, đang rót sữa tươi.

Tô Dịch Thừa tiến lên ngồi xuống

cái ghế cao, nhìn một đĩa thức ăn trước mắt, trứng rán, ba miếng chân giò hun

khói, hai lát bánh mì và một cốc sữa tươi. Mắt thấy trong đĩa của cô chỉ có

trứng rán và bánh mì, chỉ thiếu chân giò hun khói, chân mày hơi nhíu lại, hỏi:

“em cho anh toàn bộ chân giò hun khói sao?”

“em, em giảm cân nha.” An Nhiên

nói, cúi đầu cắn lát bánh mì, nhấp một hớp sữa tươi.

Lông mày vốn đang cau

lại, lại càng nhíu chặt, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “em đã gầy rồi.” Nói

xong, mò lấy toàn bộ ba miếng chân giò hun khói từ trong đĩa của mình, gắp sang

cho vào đĩa của An Nhiên.

An Nhiên nhìn chằm chằm chân giò hun khói trong

đĩa, lại nhìn anh, trong lòng thầm mắng, ‘đồ ngốc, anh thích ăn mới gắp hết cho

anh nha! ’

Thấy cô bất động, Tô Dịch Thừa cắn một miếng bánh mì, thúc giục:

“ăn nhanh lên, ăn xong, anh dẫn em đi chỗ này.”

“Đi, đi đâu?” An Nhiên hỏi,

đột nhiên nghĩ đến, “á, em còn phải đi làm chứ.”

Tô Dịch Thừa buồn cười vỗ

đầu cô, cười nói: “đồ ngốc, hôm nay là thứ bảy, đi đâu mà đi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 54
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...