Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 135

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

An Nhiên cùng Lâm lệ đồng thời quay lại, thấy Lăng Lâm đang tức giận nhìn các

cô cách chỗ đó không xa.

Lâm lệ quay đầu liếc nhìn An Nhiên, dò hỏi: "cô ta là ai a, mi quen?"

An Nhiên gật đầu, "đồng nghiệp cũ." Nhìn Lăng Lâm khẽ nhíu mày lại.

Lăng Lâm đi tới chỗ bọn họ, vẻ mặt nổi giận đùng đùng, đứng lại trước mặt An

Nhiên, giọng điệu hung hăng nói: "Cố An Nhiên, là chị đúng không, là chị bảo anh

Dịch Thừa làm thế đúng không!"

An Nhiên vô thức lùi lại phía sau, trên người Lăng Lâm sực mùi nước hoa, xông

lên làm cô khó chịu. Càng cau mày chặt hơn, nói: "tôi không biết cô đang nói

gì."

"Chị đây là đang giả ngu với tôi sao." Lăng Lâm tiến lên một bước, nhìn cô

hằm hằm, ánh mắt kia như là muốn ăn sống nuốt tươi cô, trách móc nói: "Chẳng lẽ

Lăng gia chúng tôi biến thành thế này không phải là do chị tạo thành sao!" Cha

nói là anh Dịch Thừa hãm hại tố giác ông, cô biết nhất định là người phụ nữ này,

nếu không phải người phụ nữ này ở bên cạnh xúi giục anh Dịch Thừa, nhất định anh

Dịch Thừa sẽ không coi nhẹ giao tình của hai nhà trước kia mà cố ý tố giác cha,

như thế Lăng gia cũng không giống như bây giờ, những bạn bè của cô cũng sẽ không

cố tình tránh cô, như là sợ cô muốn bọn họ giúp đỡ vậy.

An Nhiên đưa tay nắm miệng, buồn bực nói: "tôi không hề." Dạ dày cuộn lại,

cảm giác như sắp trào ra vậy, An Nhiên đứng dậy, muốn đi vào phòng vệ sinh, lại

bị một tay Lăng Lâm ngăn lại.

"Chị muốn đi đâu?" Lăng Lâm cản trở không để cô đi, hung dữ nói: "hôm nay

chúng ta phải nói rõ ràng, chị muốn gì, Lăng gia chúng tôi đâu có lỗi gì với cô,

vì sao cô lại hại Lăng gia chúng tôi như vậy!"

An Nhiên thật sự khó chịu, cũng có thể cảm giác những gì vừa ăn giờ đang cuồn

cuộn từ dạ dày lên đến cổ họng rồi, còn không đi, cô thực sự rất khó mà đảm bảo

mình còn chịu được!

Lâm Lệ bên cạnh nhìn ra An Nhiên khó chịu, lại nhìn vẻ mặt không nói rõ thì

không bỏ qua của Lăng Lâm, vội vàng đứng lên vòng qua cái bàn vuông, vừa nói:

"này, cái cô này là sao vậy, nào có ai như cô vừa đến liền mắng người như

vậy?"

"Cô là ai, chuyện của tôi đến lượt cô quản sao!" Lăng Lâm trợn mắt nhìn Lâm

Lệ một cái, vẻ mặt khinh thường.

An Nhiên che miệng, muốn đẩy Lăng Lâm ra nhưng không làm sao đẩy được, ngược

lại trong lúc xô đẩy với cô ta, không nhịn được, ngã về phía Lăng Lâm một cái,

nôn hết lên người cô ta.

"Uạ … ụa …." Đồ ăn trưa, đồ ăn tối, An Nhiên phun hết lên người Lăng Lâm.

Hôm nay Lăng Lâm mặc bộ váy liền thân bằng lụa trắng, chất vải mỏng manh,

chân váy không dài, thậm chí còn không quá đầu gối. Mà lúc này trên bộ quần áo

bất hạnh, trên váy, thậm chí trên hai cái đùi trắng ngần đều dính đầy vật nhơ

bẩn do An Nhiên nôn ra, thậm chí có cái chưa được tiêu hóa, vẫn còn ở dạng ban

đầu, nhìn khiến người ta nhức đầu, buồn nôn.

Lúc này thời gian như ngừng trôi, ba người đều không nói gì, căn phòng vốn

đang ồn ào cũng thoáng cái yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng truyền hình trong nhà

hàng, chương trình đang phát nhạc nhẹ.

Người phản ứng nhanh nhất là Lâm lệ, nhìn cả người Lăng Lâm bị nôn ra, còn có

vẻ mặt vì tức giận mà trở nên dữ tợn kinh khủng, cô nhìn thấy, đột nhiên lại có

cảm giác rất muốn cười.

Thật ra thì An Nhiên vẫn còn khó chịu lợi hại, nhưng đã tốt hơn nhiều so với

vừa rồi, chỉ là nhìn Lăng Lâm trước mắt, lại nhìn cả người bẩn thỉu của cô ta,

trong chốc lát cô thực sự không biết nói gì.

Cả người Lăng Lâm tức giận đến phát run, hai tay nắm thật chặt, bị mùi chua

khó ngửi kia xông đến mức chính cô ta cũng muốn nôn, bây giờ cô ta thực sự muốn

đánh người.

Lâm Lệ không nhịn được, liền cười ra tiếng: "Ha ha......"

Lăng Lâm quay đầu, con mắt nhìn cô dữ tợn, hàm răng gần như đang đánh nhau,

phát ra âm thanh ken két.

Lâm Lệ ho nhẹ dừng cười, nhưng vẫn cô ta với bộ dạng buồn cười nhưng cố gắng

nhịn lại.

Song Lăng Nhiễm thấy thế lại càng tức giận hơn, đổ lỗi tất cả cho An Nhiên,

hung dữ quay đầu lại nhìn An Nhiên, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố An

Nhiên!"

An Nhiên nhìn cô ta, lúc này cũng đã quên phản ứng khó ở khi có thai, nhìn

quần áo và cái đùi hở hang của cô ta, thật sự là cô không biết nói gì. Chỉ có

thể nhìn cô ta giơ tay múa chân một cách mất tự nhiên, cười khan nói: "ối, xin

lỗi, người cô sặc mùi nước hoa rất gay mũi, tôi vốn là định đi vào phòng vệ

sinh, nhưng mà cô cứ ngăn cản, cho nên …"

"Vẫn là lỗi của tôi sao!" Lăng Lâm nói từng câu từng chữ, chữ nào cũng nhấn

rất rõ.

An Nhiên cười cười áy náy, thân thể vô thức lùi lại.

Lâm lệ nhìn Lăng Lâm cả người nhếch nhác, không nhịn được mở miệng hỏi: "vậy,

cô thực sự không định đi vào phòng vệ sinh sao?" Thanh âm kia vì nín cười mà trở

nên kỳ quái.

Lăng Lâm hung dữ quay đầu trợn mắt nhìn cô một cái, nhìn người mình nhếch

nhác, vì tức giận mà hàm răng cắn vào môi, cuối cùng xoay người, trước khi đi

vào phòng vệ sinh còn độc ác trừng mắt nhìn An Nhiên: "chị chờ đấy cho tôi."

Thanh âm kia như là nhả ra từ kẽ răng. Nói xong, xoay người muốn đi, nhìn thấy

những nhân viên phục vụ trong nhà hàng tụ tập nhìn xem, ánh mắt kia gần như bốc

lửa vậy, giận giữ gào lên: "Nhìn cái gì vậy!" trên đường đi hùng hổ chạy vào

phòng vệ sinh.

Chờ sau khi cô ta đi, Lâm Lệ thật sự là không nhịn được nữa cười ra tiếng,

"ha ha ha ha... An tử, chiêu này của mi cũng quá độc rồi, mi nhìn dáng vẻ của

cô ta, thật sự là ta muốn cười chết mất."

Bây giờ An Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn cô ấy cũng rất bất đắc dĩ:

"mi còn cười." Miệng bởi vì vừa mới nôn mửa mà trở nên khó chịu, bưng nước trên

bàn lên súc miệng. Nhìn đồ ăn trên bàn đã ăn kha khá rồi, cầm lấy cái túi xách

trên ghế, nhìn Lâm lệ hỏi: "có đi hay không." Cô cũng không thật sự muốn ở đây

chờ Lăng Lâm trở lại.

"Đi, nếu không người phụ nữ kia trở lại, mi lại muốn nôn ra người cô ta, ta

đây thật sự sẽ cười đến đau cả bụng, thắt cả dạ dày!" Lâm Lệ vừa nói vừa cầm túi

xách cùng An Nhiên đi: "lát nữa chúng ta đi trung tâm thương mại mua sắm

đi."

"Ừ." An Nhiên gật đầu, cô cũng muốn đi trung tâm thương mại mua cho Tô Dịch

Thừa mấy cái áo sơmi, cô thấy mấy cái áo sơmi kia của anh đã hơi nhàu rồi.

Hai người khoác tay nhau đi dạo trong trung tâm thương mại, khi đi qua quầy

chuyên doanh đồ sơ sinh, Lâm Lệ nhất định kéo An Nhiên vào mua đồ sơ sinh, nói

muốn tặng quà ra mắt cho con nuôi cô ấy.

Cuối cùng hai người mua hai bộ quần áo bà bầu và túi tã trẻ sơ sinh rồi mới

chịu rời đi. Mà ngay bên cạnh quầy trẻ sơ sinh là hiệu bán quần áo trẻ em.

Cũng không biết Lâm lệ lấy đâu ra tâm huyết dâng trào, nhất định kéo An Nhiên

đi vào, nói muốn mua quần áo.

An Nhiên còn tưởng rằng cô muốn mua cho đứa bé trong bụng mình, kéo cô ấy lại

nói: "Đây là quần áo cho trẻ con bốn năm tuổi, mi đi vào mua quần áo gì a, con

nuôi của mi muốn mặc, cũng còn phải mấy năm nữa cơ, mi vội gì."

Lâm lệ tức giận liếc trắng cô một cái, nói: "ai nói ta mua cho con nuôi trong

bụng mi." Nói xong không nói lời gì liền kéo cô đi vào.

An Nhiên khó hiểu nhìn cô ấy, dường như nhận ra có gì không bình thường đâu

đó, hoặc là gần một tháng qua hình như đã bỏ lỡ gì đó. Đứng ở cửa cửa hàng, đột

nhiên An Nhiên dừng bước không đi.

Lâm lệ thấy cô không đi, nghi hoặc nhìn cô, hỏi: "sao vậy, sao không đi

vào?"

An Nhiên nhìn chằm chằm cô một cách kỳ lạ, một lúc lâu không nói gì.

Lâm Lệ bị cô nhìn chòng chọc đến sợ hãi: "sao vậy?" Bất giác kéo quần áo trên

người mình, đưa tay sờ mặt mình, xem xem có chỗ nào mình dính gì không.

"Nói, gần đây mi đang làm gì vậy." An Nhiên chất vấn, nhìn bộ dáng của cô ấy,

tuyệt đối là có chuyện gì mà cô không biết.

Ánh mắt Lâm Lệ chợt mất tự nhiên, không nhìn cô, chỉ nói: "cái gì mà làm cái

gì, đi thôi, chúng ta vào xem một chút, quần áo trẻ con nhìn rất đẹp đó." Vừa

nói, vừa kéo An Nhiên vào trong hiệu.

Chọn lấy vài bộ quần áo bé trai tầm sáu bảy tuổi, miệng còn lẩm bẩm nói:

"rộng một chút là được, trẻ con lớn rất nhanh, không lâu sẽ mặc vừa."

Một tay An Nhiên đoạt lấy quần áo trong tay cô ấy, nói: "trẻ con lớn nhanh

cái gì, trẻ con ở đâu ra a!"

"Ai nha, tình mẹ của ta lan ra được không, là con nhà người khác, ta thấy

thật đáng thương, cha không thương mẹ không yêu." Lâm Lệ vừa nói vừa giành lại

quần áo trong tay cô, rồi nói sẽ đến quầy hàng thanh toán.

Dường như liên thưởng đến cái gì, An Nhiên kéo cô ấy lại, nhìn chằm chằm cô

ấy, hỏi: "Lâm Lệ, có phải mi có gì giấu ta?"

Lâm lệ nhìn cô, chỉ nói: "ta đâu có gì giấu mi a."

Nhìn quần áo trên tay cô ấy, An Nhiên chậm rãi mở miệng nói: "Lâm Lệ, ta biết

chuyện Trình Tường trước đây đã làm tổn thương mi rất sâu, nhưng mà ta không

muốn vì thế mà mi không có trách nhiệm với bản thân mình." Tính ra cô ấy và

Trình Tường chia tay đã gần bốn tháng rồi, mà gần đây thấy tâm trạng của cô ấy

dường như không tệ, nếu có người đàn ông thích hợp, cô cũng mong muốn cô ấy có

thể nắm chặt hạnh phúc của mình, thế nhưng nếu như cô ấy chỉ vì trốn tránh không

dám đối mặt cái gì, mà chấp nhận ủy khuất mình, vậy đó không phải là điều mà cô

muốn thấy, trước đây trong tình yêu cô ấy đã ủy khuất mình mười năm, nếu còn

tiếp tục ủy khuất mình, như thế chính cô không đành lòng nhìn đến.

Lâm Lệ im lặng, quay đầu nhìn cô, gượng cười mở miệng: "mi thấy ta còn có thể

yêu người khác sao?" Khi đang nói chuyện, tay cầm quần áo nắm thật chặt, rất

dùng sức!

"Lâm Lệ." An Nhiên lo lắng nhìn cô ấy, lại cũng không biết nên nói cái gì để

an ủi cô ấy, bản thân tham dự vào những gì cô ấy đã trả qua, hiểu được đau đớn

trong lòng cô ấy, cũng biết nỗi đau kia cần thời gian, cũng không phải mấy tháng

ngắn ngủi là có thể chữa lành.

Một lúc lâu, Lâm lệ nhìn cô, lắc đầu, nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ nói: "ta

không sao."

An Nhiên gật đầu, cũng không biết mình có thể nói gì, chỉ có thể cười lại với

cô ấy.

Vì không yên lòng cô về một mình, Lâm Lệ đưa An Nhiên trở về nhà, lúc này vừa

mới đến cổng tiểu khu, Tô Dịch Thừa từ phòng an ninh bên cạnh đi ra ngoài, mặc

bộ đồ thoải mái ở nhà, đầu tóc như là vừa gội xong, còn bồng lên. Thấy An Nhiên

và Lâm Lệ tới đây, liền cười đi về phía các cô.

An Nhiên bất ngờ, cũng mừng rỡ, vội vàng buông tay Lâm Lệ ra, đi về phía anh,

hỏi: "hôm nay sao anh về sớm thế?" Bây giờ mới 9 giờ mà anh không những đã về,

còn đã tắm rửa thay quần áo xong rồi.

"Hôm nay hết bận sớm." Tô Dịch Thừa ôn nhu nói, đưa thay sờ sờ đầu cô, vén

tóc bị gió thổi tung của cô lên.

"Chậc chậc chậc.." Lâm Lệ bên cạnh chậc chậc hướng về phía họ, thấy An

Nhiên thấy sắc quên bạn, tức giận nói: "có chồng cũng đừng có quên chị em nhá."

Vừa nhìn thấy Tô Dịch Thừa, là liền bỏ rơi cô chạy đi, quá không có nhân tính

a.

An Nhiên có chút ngại ngùng, thè lè lưỡi với cô ấy, thật ra thì đừng nói cô

và Tô Dịch Thừa là vợ chồng, hàng đêm ngủ trên một chiếc giường, nhưng mà trong

khoảng thời gian này Tô Dịch Thừa bận rộn, hai người hầu như là không chạm mặt,

buổi sáng cô còn chưa dậy, anh đã đi, buổi tối anh còn chưa về cô đã ngủ, cảm

giác như lâu lắm rồi không gặp vậy, khó có được một tối anh về sớm, để hai người

có thể trò chuyện.

Tô Dịch Thừa cũng cười nhìn Lâm lệ, nói: "muốn lên ngồi một lát chứ?"

Lâm Lệ khoát tay, vẻ mặt khinh thường, nói: "tôi mới không có hứng thú đi làm

bóng đèn của hai người, sắp chói cả mắt."

"Vậy cần chúng tôi đưa cô về chứ?" Tô Dịch Thừa lễ phép mà khách sáo nói, chỉ

là anh cảm thấy tối thế này để cho một người phụ nữ như cô về một mình có chút

không ổn.

"Không cần không cần, tôi không yếu ớt như thế." Lâm Lệ phóng khoảng nói:

"hai người cứ về thân thiết đi, tôi đi đây." Xoay người chuẩn bị rời đi, đột

nhiên lại như là nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với Tô Dịch Thừa: "đúng rồi, tôi

nói anh có bận rộn nữa cũng phải chăm sóc tốt bà xã đấy, lần này tôi thấy An

Nhiên sao còn gầy hơn so với trước khi mang thai a."

Tô Dịch Thừa xấu hổ gật đầu, nói: "ừ, là tôi không chăm sóc tốt An Nhiên, sau

này sẽ chú ý."

Lúc này Lâm Lệ mới gật đầu, trước khi đi vẫn không quên đe dọa: "nếu anh dám

bắt nạt An Nhiên, Lâm Lệ tôi là người đầu tiên không tha cho anh, dù anh có là

phó thị trưởng hay là thị trưởng."

"Được." Tô Dịch Thừa gượng cười, có chút xấu hổ, anh lớn như vậy, cũng vô số

lần bị người ta làm cho xấu hổ, nhưng là lần đầu tiên có phụ nữ nói sẽ không bỏ

qua cho anh. "Được rồi, được rồi, Dịch Thừa sẽ không bắt nạt ta, mi cứ yên tâm

đi." An Nhiên thật là bị Lâm Lệ đánh bại, nhưng mà cũng rất cảm động cô ấy làm

tất cả vì mình.

"Mi "lấy tay bắt cá" a tiểu An Nhiên, ta là đang giúp mi!" Lâm Lệ bất mãn la

hét với An Nhiên, con bé này đúng là không biết tốt xấu!

An Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười: "biết rồi biết rồi, nếu Tô Dịch Thừa dám

bắt nạt ta, ta không tìm cha ta cũng không tìm mẹ ta, mà trực tiếp tìm Lâm Lệ

mi, hai ta cùng nhau tới đây đánh anh ấy một trận có được không."

Lâm Lệ gật đầu, quả quyết nói: "ừ, đúng, dám bắt nạt chị em của ta, một người

cũng không bỏ qua!"

Tô Dịch Thừa bên cạnh cũng chỉ có thể đứng vô vị sờ sờ lỗ mũi.

Tiễn Lâm Lệ đi, nhìn cô lên xe, An Nhiên mới để tùy Tô Dịch Thừa nắm tay đi

về phía nhà trọ. Tô Dịch Thừa quan tâm nhận lấy túi trong tay cô, sau đó một tay

xách túi, một tay nắm tay cô.

Khi chờ thang máy, An Nhiên nhàm chán ngắm nghía bàn tay anh, sau đó đột

nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: "anh nói xem khoảng hai năm

nữa, anh còn có thể nắm tay em như vậy nữa không?"

Tô Dịch Thừa nhìn cô một cái, cười, gật đầu khẳng định nói: "có chứ, nhất

định là thế." Đừng nói khoảng hai năm nữa, có qua mười năm hai mươi năm nữa cũng

như thế. Anh không phải là một người lăng nhăng, xác định đã nắm tay là chuyện

cả đời.

An Nhiên nhìn anh, nhăn cái mũi với anh, nói: "nói phét, đến lúc đó nhất định

anh sẽ không nắm tay em nữa!" Giọng nói khẳng định như là chuyện đã từng xảy ra

rồi vậy, chắc chắn không thể chắc chắn hơn.

Tô Dịch Thừa nhướng mi, hỏi: "vì sao?" Chẳng lẽ cô còn có thể đoán được tương

lai, cho dù có thể đoán được tương lai, vậy cũng nên thấy anh vẫn nắm tay cô đi,

sao có thể không phải chứ!

An Nhiên nhìn anh một chút, lại cúi đầu nhìn bụng mình một chút, chỉ vào bụng

nói: "đây, khoảng hai năm nữa, hẳn là đứa trong bụng này cũng sẽ biết đi rồi,

đến lúc đó nó sẽ chen vào giữa chúng ta, nắm tay trái và tay phải của chúng ta

rồi!"

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cười to, hơi dùng sức nắm tay cô, nói: "không đâu, đến

lúc đó không để cho nó đứng ở giữa, anh vẫn nắm tay em, nó đứng bên cạnh."

"Hứ, thế thì nó sẽ thấy mẹ nó không thương nó." An Nhiên kháng nghị nói.

Lúc này thang máy đến, Tô Dịch Thừa cười cười, nắm tay cô đi vào, vừa nói:

"không sao, anh sẽ nói cho nó biết mẹ nó cũng thương nó, chẳng qua là mẹ nó ghen

với nó, cũng muốn cha nó phải nắm tay mẹ nó mới được."

"Em mới không ghen." An Nhiên bĩu môi giải thích cho mình, sao cô có thể ghen

với con gái mình được!

Tô Dịch Thừa cười to, thấy bộ dạng chu môi của cô thật sự là đáng yêu liền

dùng tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn của cô.

An Nhiên bị hành động của anh dọa hết hồn, vội vàng đẩy anh ra, gương mặt

thoáng cái đỏ bừng, đây còn đang ở trước thang máy đấy, còn có camera giám sát

nữa, không khéo để cho an ninh trực ban bắt gặp rồi, nếu thế, cô thật sự còn

không phải xấu hổ chết a!

Tô Dịch Thừa biết cô xấu hổ, chỉ thấp giọng buồn cười, nhưng mà cũng không

đùa cô nữa, anh cũng không muốn bộ dạng e thẹn mê người của cô bị người khác

nhìn thấy.

Hai người mở cửa vào nhà, An Nhiên hơi mệt mỏi thay giầy liền ngã vào ghế sô

pha, Tô Dịch Thừa bật cười lắc đầu thả đồ lên bên cạnh ghế sô pha, sau đó đi đến

kéo tay An Nhiên: "nào, đến đây cùng anh ăn chút gì đã."

Nghe vậy, An Nhiên kinh hoảng, nhìn anh, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng cau lại,

hỏi: "anh còn chưa ăn tối?" Lại giơ tay lên nhìn thời gian một chút, giờ đã hơn

chín giờ, anh tắm rửa, gội đầu, thay quần áo, còn đặc biệt đợi cô ở cổng chung

cư, nhưng còn chưa ăn cơm!

Tô Dịch Thừa cười, không giải thích, liền kéo tay cô đi về hướng quầy ba.

Đợi đến khi đến gần An Nhiên mới phát hiện, trên quầy ba đã sớm bày biện bộ

đồ ăn, mâm thức ăn, bánh mì nướng, ly chân dài, sữa tươi và rượu đỏ, thậm chí

còn bày cái giá cắm nến, trên đó có cắm ngọn nến màu đỏ.

An Nhiên há hốc mồm, sững sờ nhìn một lúc lâu, quay đầu khó hiểu nhìn anh:

"đây, đây là?"

Tô Dịch Thừa cười đỡ cô ngồi xuống cái ghế cao màu hồng: "chính là tối nay

muốn đi ra ngoài ăn với em, lúc tan việc về thì đụng phải thím Trương đi ra

ngoài mới biết tối nay em đã hẹn Lâm Lệ đi ăn cơm, hơn nữa còn sơ ý để quên di

động trên tủ đồ trước cửa." Vừa nói vừa đi vào trong bếp. Một lần nữa bật lửa

lên, thịt bò cho thịt bò tái vào nồi rán lên, vừa tiếp tục nói: "đã không hẹn

thành công, nên đi siêu thị mua nguyên liệu chuẩn bị những món này, muốn chờ

buổi tối em về, chúng ta vẫn có thể có bữa tối ánh nến."

An Nhiên nghe, nhìn hình bóng anh bận bịu trong bếp, muốn khóc lại vừa muốn

cười, buồn cười là vì cảm thấy mình hạnh phúc, có thể có được một người đàn ông

thương yêu chiều chuộng mình như vậy, muốn khóc là vì cảm động, rõ ràng người

đàn ông này bận bịu muốn chết, nhưng vẫn sẵn lòng dành thời gian ra làm tất cả

cho mình, có đôi khi cô không nhịn được mà tự hỏi rốt cuộc bản thân mình có tài

đức gì, có thể khiến một người đàn ông làm tất cả vì mình như thế.

Vì nghĩ đến An Nhiên mang thai, không thể ăn đồ tái, cho nên liền rán miếng

thịt bò đến chín, rồi mới đổ thịt bò ra đĩa, rưới nước sốt cà chua đã chuẩn bị

từ trước lên, sau đó bưng đĩa thịt bò đến trước mặt An Nhiên, lúc này mới xoay

người bưng phần cho mình. Rót cho mình chút rượu đỏ, còn sữa tươi cho An Nhiên,

xong xuôi tất cả, sau đó lại liếc nhìn An Nhiên, cười nói, đợi đã, còn có một

bước nữa, quay đầu lấy cái bật lửa từ trên tủ, đốt lên từng cây từng cây nến

hồng trên giá nến, đợi làm xong tất cả, lúc này mới cầm lấy cái điều khiển đèn

từ xa, điều chỉnh ánh sáng xuống chỉ còn mờ mờ, sau đó ánh sáng ngọn nến hồng

trên giá sáng chập chờn thật giống như trong nhà hàng vậy, âm nhạc cũng theo đó

vang lên, không khí đúng chất ngoài nhà hàng.

"Anh...." An Nhiên cười, có chút nói không ra lời.

Tô Dịch Thừa cũng cười, hỏi, "cảm giác giống chứ?"

"Ừ." An Nhiên gật đầu, rất dùng sức, dùng sức đến nỗi sắp rơi nước mắt, là

cảm động, là mừng rỡ.

Tô Dịch Thừa bật cười lắc đầu, sủng nịch nói: "đồ ngốc." Sau đó khom người

dùng tay lau khô nước mắt cô, lấy ra một đóa hoa hồng từ phía dưới quầy ba, đưa

cho cô, nói: "thật ngại vì không mua một bó to, chỉ có mua một đóa, chúng ta cảm

nhận bầu không khí, nhé?"

An Nhiên gật đầu, vừa khóc vừa cười nhận lấy, cúi đầu ngửi mùi hương kia, méo

miệng, thấp giọng nói: "Tô Dịch Thừa, anh đối tốt với em như thế làm gì." Cô sẽ

bị làm hư mất.

Tô Dịch Thừa đưa tay kéo cô, bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên môi mình hôn

lấy, sau đó ôn nhu nói: "em là vợ anh, không đối tốt với em còn đối tốt với

ai?"

An Nhiên cười nhẹ, vẻ mặt hạnh phúc và vui sướng khó tả.

Tô Dịch Thừa buông tay cô ra, sờ sờ mặt cô, lau sạch nước mắt trên mặt cô,

nói: "được rồi, nhân lúc còn nóng ăn cùng anh chút?" Vốn là làm cho cô, hằng

ngày nhìn cô nôn nghén mà không tăng thêm tí thịt nào, mặc dù bận rộn nhưng anh

vẫn không khỏi lo lắng.

An Nhiên gật đầu, "được." Cầm lấy dao nĩa cắt miếng thịt bò, hạnh phúc ăn bữa

tối ánh nến mà anh đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Hai người vừa ăn vừa cười nói, cực kỳ vui vẻ, hai người còn hài hước cầm sữa

tươi và rượu đỏ chạm cốc, bón cho nhau ăn như những đôi tình nhân khác.

Chỉ là vào lúc hai người đang ăn vui vẻ, điện thoại trong phòng khách vang

lên, có chút đột ngột. An Nhiên xoay người chuẩn bị đi nhận, lại bị Tô Dịch Thừa

ngăn lại.

"Anh đi." Thả dao nĩa trong tay xuống, liền đi ra khỏi phòng bếp đến nhận

cuộc điện thoại kia: "a lô."

An Nhiên không biết là ai gọi điện thoại tới, cũng không biết trong điện

thoại nói những thứ gì, chỉ thấy Tô Dịch Thừa không vui khẽ nhíu mày lại.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 135
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...