Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 4

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thanh âm lạnh lùng đều khiến An Nhiên và Lâm An Kiệt sửng sốt.

Dưới ngọn đèn

lờ mờ, An Nhiên chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng chỗ cách bọn họ vài

mét, ánh đèn quá tối tăm mà sau lưng anh ta lại sáng sủa, An Nhiên cũng không

thấy rõ hình dáng của anh ta. Nhưng mà đây không phải là điểm quan trọng, An

Nhiên nhanh chóng ý thức được hoàn cảnh của mình, liền mạnh mẽ đẩy Lâm An Kiệt

ra, đứng cách xa anh ta vài mét.

“Ai đó, tôi và bạn gái thân mật thì liên

quan gì đến anh.” Lâm An Kiệt xoay người, đi đến chỗ người đàn ông kia, giọng

nói rất hung hăng, hiển nhiên là rất khó chịu với người quấy rầy chuyện tốt của

anh ta.

“Tôi không phải bạn gái anh ta.” Ở một bên An Nhiên vội vàng mở miệng

giải thích, làm rõ quan hệ của cô và Lâm An Kiệt. Vốn tính hẹn hò với anh ta một

chút, nhưng bây giờ thật sự không cần thiết nữa.

Người đàn ông trong bóng tối

nhìn về phía Lâm An Kiệt, mở miệng nói: “Anh nghe thấy chứ?” Vừa nói, vừa lấy

điện thoại di động, đưa tay lên làm ra vẻ muốn nhấn phím báo cảnh sát.

“Chờ

một chút.” Lâm An Kiệt cho là anh ta muốn báo cảnh sát, vội vàng mở miệng gọi

lại, anh ta là nhân viên công vụ, nửa năm sau chuẩn bị được thăng chức phó

phòng, không thể chọc vào chuyện phạm pháp như vậy. Sau đó quay đầu nhìn An

Nhiên một cái, khẽ nguyền rủa rồi nhanh chân bỏ đi.

Đợi khi Lâm An Kiệt đi,

người đàn ông kia từng bước đi đến chỗ An Nhiên.

Đến gần, An Nhiên mới nhìn

thấy rõ gương mặt cực kỳ anh tuấn của anh ta, lông mày đen nhánh, ánh mắt thâm

thúy, sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng, là một mỹ nam hiếm gặp.

“Cô không sao

chứ?” Người đàn ông mở miệng, thanh âm không lạnh lùng như vừa rồi, lời hỏi thăm

nhẹ nhàng, rất dễ nghe.

An Nhiên ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng kịp,

vội lắc đầu, nói: “Không sao, không có việc gì, vừa rồi, vừa rồi cảm ơn

anh!”

Người đàn ông cười dịu dàng, lắc đầu, xoay người muốn đi, rồi đột nhiên

nghĩ đến cái gì, lại xoay người lại, hỏi: “Cần tôi đưa cô về không?”

An Nhiên

có phần vẫn ở trạng thái ngẩn người, nghe anh ta hỏi, liền vội vàng lắc đầu từ

chối, nói: “Không, không cần, tự tôi có thể đi về.” Chuyện ngoài ý muốn vừa rồi

khiến cô có chút sợ, nhưng cô còn không nhu nhược đến mức không thể tự về nhà,

hơn nữa cô và anh ta vốn không quen biết, làm sao lại không biết xấu hổ mà làm

phiền người ta.

Người đàn ông thu vào trong mắt những bối rối của cô, khóe

miệng nhếch lên, mỉm cười nói: “Người đàn ông kia không thích hợp với cô.” Nói

xong, cũng không đợi An Nhiên phản ứng gì thì đã xoay người rời khỏi cái hẻm nhỏ

u ám này.

An Nhiên sửng sốt đứng tại chỗ một lúc lâu, từ đầu đến cuối cũng

không hiểu ý tứ câu nói cuối cùng của người đàn ông kia, rốt cục cô lắc đầu

không suy nghĩ nhiều nữa, đi ra khỏi ngõ hẻm, trực tiếp đón xe về nhà.

Lâm An

Kiệt có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm, xem mắt dùng vé cà phê miễn phí,

thanh toán tiền ăn cơm thì anh ta trốn đi vệ sinh, ngay cả người xấu cáo trạng

trước, anh ta cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy.

Khi An Nhiên về đến nhà thì Lâm

Tiểu Phân và Cố Hằng Văn đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt rất khó chịu, thì

ra trước khi An Nhiên về thì Lâm An Kiệt kia đã là kẻ xấu tố cáo với dì Trương –

đồng nghiệp của Lâm Tiểu Phân, cằn nhằn nói bà giới thiệu loại con gái gì cho

anh ta, hẹn ăn cơm thì đi nhà hàng đắt tiền nhất, chọn món ăn đắt tiền nhất, cơm

nước xong thì cả cái nắm tay cũng không được, còn định báo cảnh sát nói anh ta

vô lễ, anh ta tức giận nên mắng cả dì Trương.

Dì Trương vốn muốn làm người

mai mối chuyện tốt, hiện tại ngược lại, làm chuyện tốt không thành, còn bị chửi

loạn một trận, liên lụy đến danh dự của mình. Càng nghĩ càng thấy tức giận, cho

nên liền gọi điện thoại đến vặn hỏi Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn, bọn họ vừa cúp

điện thoại thì An Nhiên về nhà.

An Nhiên nhìn sắc mặt cha mẹ rõ ràng bất

thường, hỏi ra mới biết Lâm An Kiệt kia còn trơ tráo đến mức này, mệt cô còn

định hẹn hò với anh ta, bây giờ nhìn lại thật sự là nên sớm cắt đứt mới

đúng.

“Nhiên Nhiên, rốt cục là chuyện gì xảy ra a, mẹ và cha con cũng không

tin con là người không có đạo lý như vậy.” Lâm Tiểu Phân nói, con gái bà thế nào

bà biết rõ, nhưng dì Trương cũng không phải là người nói bậy, thọc gậy bánh xe,

trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó.

“haiz, người đàn ông kia

muốn cưỡng hiếp con, may mà có người đi ngang qua ngăn lại, nhưng con không nói

gì, thậm chí tiền ăn cơm tối cũng là con trả.” An Nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ, tiếp

tục nói: “Mẹ, mẹ gọi điện cho dì Trương để con nói với dì.”

“Sao lại có

chuyện đó!” Nghe con gái nói suýt nữa là bị người kia làm nhục, Lâm Tiểu Phân

nghĩ đến liền tức giận, “Nhiên Nhiên, bây giờ mẹ liền gọi điện cho dì Trương,

muốn giới thiệu người như thế cho ai chứ, bà ấy nghĩ giới thiệu cho con gái mẹ

là không được.” Vừa nói vừa lấy điện thoại muốn gọi điện cho dì

Trương.

“Việc này không liên quan đến dì Trương, bà ấy cũng chỉ là có lòng

tốt nhưng trở thành chuyện xấu thôi, bà phải rõ ràng mọi chuyện, Nhiên Nhiên nhà

chúng ta cũng không phải như bà ấy nói, mà là đạo đức thằng kia có vấn đề.” Cố

Hằng ở Văn ở bên cạnh nói.

An Nhiên nhìn cha mẹ một chút, nhưng không nói gì,

xoay người vào phòng. Nằm trên giường, An Nhiên có chút buồn bực nhớ tới tình

cảnh buổi tối, nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu người đàn ông kia không xuất hiện thì

không biết cô sẽ thế nào. Cô không biết sau này có thể gặp phải tình huống như

vậy nữa không, trước kia chưa bao giờ biết đi xem mắt, ăn bữa cơm cũng sẽ nguy

hiểm như thế, thế nhưng lại xảy ra ở tuổi này, hình như không có con đường nào

khác ngoài con đường này, chỉ trách mình ngu ngốc, một vết sẹo lại đau những sáu

năm.

Nghĩ đến lại thấy lòng khó chịu, bây giờ cô rất muốn tìm một người nói

chuyện tán gẫu một chút.

An Nhiên gọi điện thoại cho Lâm Lệ, rất nhanh có

người nghe máy, chỉ nghe đầu dây bên kia, Lâm Lệ đột nhiên phát ra một câu tiếng

hàn kém cỏi: “Yeoboseyo” Âm cuối kéo thật dài ra, âm điệu kia có phần vui tươi,

ở cái tuổi này, tâm tình cô hình như vĩnh viễn đều tốt như vậy, An Nhiên có chút

ghen tỵ, nhưng nhiều hơn là hâm mộ.

“Nói tiếng chim gì đấy.” An Nhiên tức

giận nói.

“Hắc hắc, gần đây ta đang học Hàn ngữ, ta và Trình Tường bàn bạc

rồi, tuần trăng mật sẽ đi Hàn Quốc, Hàn Quốc nhiều mỹ nhân, haha.” Lâm Lệ vui vẻ

nói.

“Đi đi, cẩn thận Trình Tường của mi bị mỹ nữ cướp đi, sau đó quên mất

người phụ nữ lớn tuổi có chồng như mi.” An Nhiên nói xấu.

“Đi chứ, ai gia rất

tin tưởng tiểu Tường tử nhà ta, trong lòng tiểu Tường tử nhà ta chỉ có một mình

ta.” Vừa nói, vừa quay qua nói với người phía sau: “Đúng không, tiểu Tường

tử.”

An Nhiên mơ hồ nghe được Trình Tường trả lời, rồi sau đó thấy Lâm Lệ đắc

ý nói: “thế nào, nghe thấy chứ.”

“Nghe được, nghe được, mi chính là ai gia

lão phật gia, Trình Tường nhà mi chính là tiểu Lý tử bên cạnh,” An Nhiên chọc

ngoáy cười nói.

“Đi chết đi, đừng có mà nguyền rủa người khác như thế.” Lâm

Lệ cười mắng: “Nói đi, tìm chị đây có chuyện gì.”

An Nhiên thở dài, kể sơ

lược lại buổi xem mắt tối nay.

Nghe xong, Lâm Lệ ở bên kia bùng nổ nói: “ta

kháo! Thật là cực phẩm a, sao lại có người trơ tráo như thế, có ảnh không, để

chị đây cúng bái một chút.”

“Nói mi a, sao có thể không giữ mồm giữ miệng như

thế, chú ý dưỡng thai nữa, đừng làm hư con gái của ta.” Bị Lâm Lệ ầm ĩ một chút,

tâm tình An Nhiên thư thái hơn rất nhiều, ít nhất không còn buồn bực khó chịu

nữa.

“Đi chết đi, làm sao mi biết là con gái, ta muốn sinh con trai.” Lâm Lệ

cười mắng.

Hai người cứ trêu đùa như vậy, đột nhiên Lâm Lệ nghiêm túc nói:

“ôi chao, nói cho mi biết, trên tay ta có hàng, có muốn không?”

“Cái gì

hàng?” An Nhiên nghe không rõ, như lọt vào trong sương mù.

“Đàn ông a, đồng

nghiệp của Trình Tường, ta gặp rồi, hơn chúng ta hai tuổi, dung mạo hạng nhất,

bằng cấp hạng nhất, nghề nghiệp hạng nhất, dù thế nào cũng tuyệt đối là cực phẩm

trong cực phẩm, thế nào, nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, ta đồng ý

thay mi?” Lâm Lệ nói.

“Đừng, ta sợ cực phẩm rồi, mi hãy tìm người bình thường

chút cho ta đi.”

“Đi đi, sao có thể so sánh cực phẩm này với ‘cực phẩm’ kia

được a, nói thật, điều kiện vô cùng tốt, gặp hay không gặp. Nếu không phải ta đã

có tiểu Tường tử nhà ta rồi, ta nhất định sẽ theo đuổi anh ta. Lâm Lệ có chút mê

gái nói.

An Nhiên toát mồ hôi: “Dường như tiểu Tường tử nhà mi cũng là do mi

mặt dày mày dạn theo đuổi đi!” Người này thật là giang sơn dễ đổi, bản tính khó

dời a!

“Hắc hắc, điều quan trọng nhất không phải là bắt đầu thế nào mà là có

kết quả, mặc dù lúc đầu là ta theo đuổi người ta rất cực khổ nhưng nhiều năm như

vậy rồi, ai dám nói chúng ta không hạnh phúc.” Lâm Lệ rất tự hào nói.

An

Nhiên nghe xong, trong lòng suy nghĩ, đúng a! Không cần quan tâm đã dùng biện

pháp gì, bây giờ giữ được bên người mới là quan trọng nhất, ai nói là sai

đây.

Thấy cô không nói gì, Lâm Lệ nói: “An tử, mi không trả lời ta coi như là

mi đồng ý nhé, ngày mai ta bảo Tiểu Tường tử nhà ta liên lạc, có tin gì sẽ gọi

cho mi.”

Xem đi, vốn tốt không bằng mạnh mẽ. Không lấy được người muốn lấy,

thì là ai cũng có khác gì nhau đâu.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 4
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...