Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 76

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Không tập trung nhìn tài liệu trong tay, đó là tư liệu về khu nghỉ dưỡng của

nước ngoài mà ngày đó Hoàng Đức Hưng đưa cho cô. Nhìn cả buổi sáng, nhưng thực

chất là không có vào đầu một chút nội dung nào. Trong đầu luôn hiện ra cảnh trên

xe mà mình đã chứng kiến tối qua!

Cáu kỉnh ném tài liệu trong tay lên trên bàn, cầm cái điện thoại gọi cho Lâm

lệ.

Một lúc lâu Lâm Lệ mới tiếp điện thoại, chỗ cô hơi ầm ĩ, xung quanh hình như

là có nhiều người, đang nhao nhao nói, khiến cô ấy nói chuyện suýt nữa không

nghe rõ lắm.

"Mi ở đâu thế, sao lại ầm ĩ như vậy?" An Nhiên cầm lấy điện thoại di động,

hơi cất cao giọng lên hỏi.

"Ta ở bệnh viện, An Tử, chỗ này hơi ồn, không nói chuyện được, chờ lát nữa ta

gọi cho mi." Lâm Lệ cầm lấy điện thoại di động nói.

Bệnh viện! Nghe được từ bệnh viện, thoáng cái, theo bản năng, An Nhiên liền

nghĩ đến chuyện không tốt, đang ngồi yên cô cũng có chút căng thẳng, lo lắng

hỏi: "Mi đến bệnh viện làm gì? ở bệnh viện nào, ta đến tìm mi."

"Không cần, ta chỉ đến khám thai thôi, không có gì ghê gớm, mi yên tâm đi."

Lâm Lệ ung dung nói.

"Trình Tường ở cạnh mi ư, có đi cùng mi không?" An Nhiên hỏi.

"Hôm nay anh ấy có một khách hàng lớn muốn đến thảo luận chuyện đầu ư, không

rảnh đi cùng ta." Lâm Lệ nói.

Trong lòng An Nhiên lạnh, nói: "Ở bệnh viện nào, ta đi tìm mi."

"Ai nha, không cần mà, khám thai mà thôi, cũng không phải là sinh con, mi

không cần đi cùng ta, một mình cũng được, mi yên tâm đi, đâu phải lần đầu tiên

đến, ta biết phải làm thế nào mà." Lâm Lệ không muốn làm phiền cô, vì biết cô

còn đang đi làm, sao lại không biết xấu hổ mà để cô xin nghỉ vì mình.

"Bảo mi nói địa chỉ, thì cứ nói là được, còn nói lảm nhảm làm gì." An Nhiên

tức giận nói: "Hơn nữa, ta là mẹ nuôi của đứa bé trong bụng mi, đến khám thai

thì làm sao, không phải nên thế sao."

Lâm Lệ không lay chuyển được sự kiên quyết của cô, đành báo địa chỉ bệnh viện

cho cô.

An Nhiên thu dọn đồ đạc xong liền cầm túi ra ngoài, vì tính chất nghề nghiệp,

bình thường làm việc thỉnh thoảng lại phải ra công trường, cho nên thời gian làm

việc tương đối đàn hồi, do đó đi ra ngoài cũng không cần xin phép, rất tiện

lợi.

Khi An Nhiên đến bệnh viện Mẹ Và Bé của Giang Thành, Lâm Lệ vẫn đang ngồi cầm

số hiệu chờ trên ghế nhựa ở hành lang, bên cạnh còn có vài đôi vợ chồng trẻ,

nhìn giống Lâm Lệ, nhìn không ra là mấy tháng, còn có người bụng đã lộ rõ, tròn

trịa, giống quả cầu đầy khí, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, nhìn mà sợ.

Nhưng mà dường như trừ Lâm Lệ ra, những người khác đều có chồng đi cùng,

không thì có mẹ đẻ hoặc mẹ chồng ở bên cạnh, không ai là chỉ có một mình. Nhìn

cảnh này, trong lòng An Nhiên lại càng cảm thấy chẳng đáng thay cho Lâm Lệ, càng

thêm thương cô hơn.

Thấy An Nhiên vội vàng đến đây, Lâm Lệ hơi có chút không đồng ý nhíu mày: "Đã

nói không cần tới, mi còn tới đây." Một mình cô cũng có thể, cô không phải là

người thích bị chiều chuộng như vậy, lại nói, hiện tại cái thai mới hơn hai

tháng thôi, bụng chưa to, đi lại cũng dễ dàng, không có cái gì phải lo lắng.

An Nhiên không để ý chỉ ngồi xuống cạnh cô, nói: "Đứa con trong bụng mi cũng

là con ta, ta tới cùng mi khám thai có gì không thể."

Lâm Lệ có chút bị cô đánh bại, lời của cô rất nặng mùi, người không biết còn

tưởng cô cùng An Nhiên có quan hệ gì đó. Vừa định mở miệng nói gì thì cửa phòng

khám mở ra, một đôi vợ chồng trẻ với bụng to tướng đi ra, sau đó cô y tá mặc áo

blue trắng đi ra hô lên: "số hai mươi chín, số hai mươi chín đi vào!"

Lâm Lệ còn chậm chạp chưa kịp phản ứng, theo bản năng còn ngoảnh lại tìm kiếm

số hai mươi chín mà y tá gọi, thật lâu không có người đứng ra.

Thấy mãi không có người đi ra, cô y tá lại cất giọng hô: "Số hai mươi chín,

số hai mươi chín Lâm Lệ, Lâm Lệ có đến không?"

Lúc này Lâm Lệ mới phát hiện trên tờ đăng ký trong tay mình rõ ràng viết con

số hai mươi chín!

"Số hai mươi chín! Số hai mươi chín!" cô y tá kia lại gọi: "Lâm Lệ chưa đến

sao? Không đến thì tiếp tục số ba.." Còn chưa dứt lời, Lâm Lệ chợt đứng lên, vội

vàng nói: "Tôi đây tôi đây, hai mươi chín, tôi là số hai mươi chín, Lâm Lệ." Nói

xong, vội đưa bản đăng ký của mình cho cô y tá.

Cô y tá nhìn cô khó hiểu, nhận lấy bản đăng ký trong tay cô một chút, mới

nhàn nhạt nói: "Vào đi."

Lâm Lệ vội vàng gật đầu, cầm lấy túi xách đi theo cô ấy vào, An Nhiên cũng

theo phía sau cô cùng vào.

Bác sĩ là một phụ nữ năm mươi mấy tuổi, kéo cái màn màu trắng ra, để Lâm Lệ

nằm lên trên giường, đưa tay vuốt bụng cô. Vừa hỏi bình thường Lâm Lệ có cảm

thấy chỗ nào không thoải mái không.

Lâm Lệ thực thà nói, sau đó thấy bác sĩ kia quay đầu nháy mắt với cô y tá kia

để cô ấy lấy một dụng cụ nho nhỏ đặt lên trên bụng Lâm Lệ, sau đó cầm nó: "thịch

thịch thịch thịch …" Phát ra tiếng vang, là đo tim thai, vừa rồi là tiếng tim

đập của thai nhi.

Vì cái thai còn chưa đầy ba tháng, bác sĩ sẽ không đề nghị làm siêu âm, cho

nên sau khi làm xong các đợt kiểm tra thông thường, cũng hỏi thăm những điều cần

chú ý, thì hai người mới rời khỏi phòng khám.

Hai người ra khỏi bệnh viện, An Nhiên nhìn chằm chằm vào bụng Lâm Lệ, sinh

mệnh thật là kỳ diệu, không đến mấy tháng nữa, cái bụng còn bằng phẳng này sẽ từ

từ lồi lên, bên trong có một tiểu thiên sứ đáng yêu, đó là một sinh mệnh hoàn

toàn mới, là kết tinh và sự kéo dài của tình yêu hai người.

"Hắc, sao lại nhìn chằm chằm vào bụng ta a, mi có nhìn cũng không thấu được

a!" Lâm Lệ tức giận nói, nhẹ tay che chở bụng, trêu ghẹo nói, "Nếu muốn như thế,

thì tự mình sinh một đứa, bây giờ mi chẳng phải đang ở trong tuần trăng mật đấy

sao, chẳng phải là đang tình nồng mật ý với Tô đại gia của mi sao."

An Nhiên cũng không để ý tới cô, đưa tay sờ sờ lên bụng cô, thật kỳ diệu,

không có cảm giác gì, nhưng lại rõ ràng nghe thấy tiếng nhịp tim mạnh mẽ, thịch

thịch thịch, như là đang bồn chồn.

"Này này! Cố An Nhiên, mi rất ấu trĩ nha." Lâm Lệ có chút không chịu được kêu

lên.

An Nhiên cười nhạt, chỉ vào quán cà phê gần bệnh viện nói: "Đi, chúng ta vào

ngồi một lát đi, dù sao cũng không có việc gì."

Lâm Lệ nhìn cô, gật đầu, không hề phản đối.

Điều kiện quán cà phê này cũng không tệ lắm, thanh nhã tĩnh mịch, âm nhạc

phát qua loa trầm thấp, vang khắp quán. Bây giờ là giờ hành chính, lúc này trong

quán cà phê cũng không có nhiều người, chỉ có lác đác vài người ngồi.

Hai người tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, nhân viên phục vụ quan tâm đưa

nước và thực đơn lên, An Nhiên nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó gọi cho Lâm Lệ cốc

sữa tươi nóng, mà mình thì gọi cà phê đen.

Người bán hàng mỉm cười ân cần lấy lại thực đơn, rồi rời đi, Lâm Lệ khó hiểu

nhìn chằm chằm vào An Nhiên, thật lâu cũng không nói gì.

An Nhiên bị nhìn chòng chọc thì sởn cả da gà, bưng cốc nước nhân viên phục vụ

vừa đưa lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói: "Mi nhìn ta như vậy làm gì?"

"Mi ghét nhất là đắng, cà phê cũng chỉ uống capuchino, hôm nay mi lại uống cà

phê đen!"

Vừa rồi cô đã cảm thấy kỳ lạ, biết An Nhiên đã mười năm, từ khi mới vào đại

học, bọn họ đã cùng ở một phòng, tình cảm giường trên giường dưới, hai người

hiểu rõ mọi mặt của nhau, thích cái gì, phong cách ăn mặc thế nào, thậm chí mật

mã tài khoản ngân hàng của nhau cũng biết rõ, nên tất nhiên là biết An Nhiên sợ

đắng, trước kia thậm chí vì cà phê có vị đắng mà vẫn từ chối, còn sợ hơn so với

uống thuốc, người như vậy, hôm nay lại gọi cà phê đen không đường, có vấn đề,

rất có vấn đề!

"Nói, gần đây có phải mi xảy ra chuyện gì hay không? Cãi nhau với Tô đại gia

nhà mi?" Lâm Lệ suy đoán nói, mấy ngày qua, cô cảm thấy An Nhiên là lạ, mặc dù

không nói được là lạ chỗ nào, nhưng trực giác cho cô biết, hẳn là có chuyện gì

đó.

An Nhiên chột dạ liếc mắt, trêu ghẹo nói: "Ta đâu có chuyện gì a, chúng ta

không cãi nhau, Tô Dịch Thừa đối xử với ta rất tốt, ta chỉ thấy là cuộc sống gần

đây quá ngọt ngào, cần cà phê đắng tới điều hòa, không để sự suôn sẻ khiến con

người ta mụ mị."

"Phốc —!" Lâm Lệ suýt nữa thì sặc nước, tức giận trắng mặt, mắng cô: "mi đây

là chán sống ngon lành mà thích tự ngược sao!"

An Nhiên liếc mắt nhìn bộ dáng chật vật kia của cô, buồn cười rút khăn giấy

đưa cho cô. Sau đó trong đầu bất giác lại nghĩ đến một màn tối qua, nhìn Lâm Lệ,

mà trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Đang mang thai mà Trình Tường lại ở

bên ngoài … phản bội, nghĩ thôi đã thấy chua xót rồi.

Lâm Lệ nhận lấy khăn giấy lau xong, sau đó nhìn cô, tò mò hỏi, "Thế nào, cuộc

sống với Tô đại gia rất mỹ mãn sao."

An Nhiên nhìn cô, có chút ngượng ngùng, cong cong khóe miệng, quả thật Tô

Dịch Thừa đối xử với cô không tệ, điều này không thể phủ nhận.

Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, Lâm Lệ lại càng cảm thấy gian tình bắn ra

bốn phía, gen bà tám từ trong xương cốt thoáng cái bộc phát, không thể sửa được,

mập mờ nhìn An Nhiên, cười nói: "hắc, phương diện kia với Tô đại gia nhà mi có

hài hòa không?"

An Nhiên không nghĩ gì nhiều, thoáng cái chưa kịp phản ứng, hỏi ngược lại:

"Phương diện nào a?" Dứt lời, liền bưng cái chén lên uống nước.

"Còn phương diện nào nữa, phương diện trên giường ý, anh ta có thể làm thỏa

mãn mi không? Hoặc là, mi có thể thỏa mãn anh ta không" Lâm Lệ cười đùa nói

trắng ra.

"Phốc ——" Ngụm nước của An Nhiên phun toàn bộ lên trên bàn, Lâm Lệ tinh mắt,

tránh né được rất nhanh nếu không đã bị bắn trúng.

"Ai, An tử, có cần phải làm quá lên thế không!" Lâm Lệ vừa vội vàng lấy khăn

giấy lau bàn, vừa kêu lên. Cũng may mấy bàn xung quanh bọn họ không có người

khách nào, nếu không sẽ khiến người ta cười chết.

An Nhiên lấy khăn giấy ra lau, tức giận trắng mắt nhìn Lâm Lệ, nói: "Ta làm

quá, mi hỏi vấn đề này có phải quá mức hay không a!" Ở nơi đông người hỏi cái

vấn đề này, cô thế mới gọi là làm quá!

Lau mặt bàn xong, Lâm Lệ ngồi nghiêm chỉnh nói: "cô bé Cố An Nhiên, vấn đề

của ta rất bình thường, là mi quá OUT rồi, phụ nữ có chồng ra ngoài nói chuyện

phiếm, mười cái thì có mười một đề tài không tách rời khỏi vấn đề đàn ông, mười

một đề tài này thì lại có mười hai cái không tách khỏi vấn đề hài hòa, mi đừng

nên kinh ngạc như thế! Ta là đang dạy mi từ nay về sau có thể nói chuyện phiếm

với những phụ nữ đã kết hôn về thứ này."

"Trước kia sao không thấy mi nói đã hiểu những chuyện này a, phụ nữ có

chồng!" An Nhiên phản bác.

"Cắt, trước kia không phải là thấy mi cô đơn không đành kích thích mi nha,

hơn nữa, nếu nói những chuyện này với nữ thanh niên chưa lập gia đình thì gọi là

độc hại, ta là thuộc đội ngũ thanh niên tốt, không làm những chuyện vô đạo đức

như thế." Lâm Lệ đương nhiên nói.

"Có quỷ mới tin mi! ở đâu ra phụ nữ có chồng, ta thấy mi chính là ‘hủ nữ’!"

An Nhiên tức giận nói.

Lâm Lệ lè lưỡi, vẻ mặt xinh đẹp dễ thương.

An Nhiên bị bộ dạng của cô chọc cười, nhưng trong lòng thầm suy nghĩ, nếu

như bọn họ có thể mãi như bây giờ thật tốt, vĩnh viễn không biết Trình Tường

phản bội, vĩnh viễn vô lo vô nghĩ vui vẻ cười đùa như thế này.

Nhân viên phục vụ bưng khay lên, đặt cà phê và sữa tươi trước mặt bọn họ, sau

đó mỉm cười nói: "mời hai từ từ dùng." Sau đó lui ra.

An Nhiên từng chút từng chút khuấy cà phê, chất lỏng đen sẫm chuyển động từng

vòng từng vòng theo quy luật, sau đó tạo thành một cái xoáy nhỏ trong ly.

Lâm Lệ bưng cốc lên nhấp một hớp sữa tươi nóng, thật ra thì cô không thích

sản phẩm từ sữa như vậy, sữa tươi quá ngọt rồi, cô thích cà phê hơn, có thể

kích thích thần kinh. Chẳng qua là hiện tại, vì bảo bối trong bụng, cô phải chịu

đựng.

Bưng cà phê lên, khẽ nhấp, vị đắng chát kia khiến An Nhiên cau mày, thật là

đắng, còn đắng hơn thuốc bắc, cô không rõ vì sao có người thích vị đắng như vậy,

còn không bằng trực tiếp uống thuốc bắc cho xong, cà phê chỉ có nhân cà phê,

thuốc bắc còn có thể điều trị thân thể, lại còn rẻ hơn cà phê, vẹn cả đôi

đường.

Lâm Lệ nhìn hai hàng lông mày của cô gầy dính vào một chỗ, để cái cốc trong

tay xuống, nói: "mi là người thích ngọt như mang, học người nào mà uống cà phê

đen a!"

An Nhiên để cà phê xuống, để cho vị đắng trong miệng từ từ nhạt đi, nhìn cô

chỉ cười nhẹ.

Bộ dáng của cô khiến Lâm Lệ có chút lo lắng, nghiêm nghị hỏi: "An tử, thành

thật nói với ta, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"

An Nhiên nhìn chằm chằm cô cuối cùng lắc đầu, "không có."

"Vậy mi —" Lâm Lệ tất nhiên không tin, còn muốn hỏi cô gì đó lại đột nhiên bị

cô cắt đứt.

"Mi và Trình Tường thế nào, sao hôm nay anh ta không đi cùng mi khám thai, để

một người tới đây, quá vô trách nhiệm đi!" An Nhiên nói.

"Anh ấy mới không phải vô trách nhiệm, Tường tử nhà ta là người đàn ông tốt

của thế kỷ mới, không đến là vì anh ấy kiếm tiền mua sữa bột cho ta và em bé, vì

cuộc sống tốt đẹp của chúng ta sau này." Lâm Lệ chính là như vậy, không muốn để

người khác hiểu lầm Trình Tường chút nào, vội vàng giải thích: "hôm nay là vì có

việc, có một khách hàng lớn muốn bàn bạc chuyện đầu tư với anh ấy, trước đó vốn

là hẹn ngày mai, thế nhưng ngày mai người nọ phải ra nước ngoài một chuyến, cho

nên chỉ có thể đẩy thời gian lên."

An Nhiên nhàn nhạt gật đầu, lại hỏi: "mấy ngày nữa là làm đám cưới rồi, chuẩn

bị thế nào rồi? Hiện tại mi đang mang thai, sức khỏe có thể chịu được

không?"

"Không sao, chuyện hôn lễ là do Trình gia xử lý, không cần chúng ta quan tâm,

mi biết không, bây giờ mẹ Trình Tường gọi điện thoại nói với ta câu thường xuyên

nhất chính là ăn ngon, ngủ kỹ, không phải quan tâm cái gì khác, hiện tại con

chính là bà hoàng trong nhà chúng ta, chăm sóc mình là nhiệm vụ lớn nhất của con

lúc này!" Lâm Lệ vừa nói, cười ha hả.

"Ừ rất tốt." An Nhiên nhàn nhạt trả lời.

"Ừ, bây giờ đúng là rất tốt, mi không biết trước đây khi Trình Tường đưa ta

về nhà gặp cha mẹ, mẹ anh còn có chút không vui, cảm thấy ta ở ngoại tỉnh, không

có hộ khẩu ở Giang Thành, vì thế Trình Tường và bà ầm ĩ một trận, nói tư tưởng

của bà lạc hậu cổ hủ, làm mẹ anh ấy tức giận trợn mắt." Lâm Lệ cười nói, "mi

không ngờ đâu, Trình Tường là người ôn hòa như vậy, từ nhỏ lại là đứa trẻ ngoan

ngõan, nhưng lần đó vì ta, đã đại nghịch bất đạo, cãi nhau với mẹ mình, để bày

tỏ thái độ kiên quyết của mình, thậm chí mấy tuần cũng không trở về, cuối cùng

mẹ anh ấy đành chịu thua, không nhiều lời chuyện ta và anh ấy nữa, thậm chí

không phản đối nửa câu. Thật ra thì bây giờ nhớ lại, cũng vì lần đó anh ấy bảo

vệ ta như vậy cho nên nhiều năm qua ta luôn một lòng cùng anh ấy, cho dù trước

đó ta vẫn không xác định được chúng ta có thể kết hôn hay không, có thể ở cùng

nhau suốt đời hay không."

An Nhiên kinh ngạc, nhìn cô, có chút bất ngờ hỏi: "Tại sao không xác định,

tình cảm của hai người không phải vẫn luôn tốt đẹp đấy sao?" Thậm chí cô chưa

từng nghe nói bọn họ từng cãi nhau, mười năm qua, một lần cũng chưa từng có! Thế

mà cô còn có thái độ không xác định với đoạn tình cảm này!

Lâm Lệ cười, thật ra thì có một việc mà cô không nói với ai thậm chí với cả

An Nhiên, cô biết thật ra trong lòng Trình Tường vẫn có bóng dáng người khác,

đôi khi anh vuốt tóc cô rồi si ngốc nhìn thật lâu, không nói câu nào. Năm đó khi

anh biến mất một tuần, cô từng cho anh sẽ không quay về, nhưng cuối cùng anh vẫn

trở lại, trở lại bên cô, thật ra cô vẫn luôn sợ hãi, sợ hãi một ngày anh đột

nhiên biến mất, không tìm thấy nữa, những năm gần đây mặc dù bọn họ rất hạnh

phúc, nhưng mà hạnh phúc như vậy cô vẫn cảm thấy như là trộm được vậy, trái tim

cô luôn âm ỉ lo lắng, lo lắng trong lòng anh còn cất giấu một thân ảnh như vậy,

lo lắng nếu một ngày, thân ảnh kia xuất hiện, anh có thể lại giống như năm đó,

không nói một câu, âm thầm biến mất không. Cho nên nhiều năm qua, anh không nhắc

đến kết hôn, cô cũng không mở miệng ép anh, cho dù cha mẹ và họ hàng liên tục

gọi điện đến thúc dục, đều là một mình cô gánh lấy, chưa từng nhiều lời trước

mặt anh. Nhưng mà bây giờ tất cả đều không còn quan trọng, cô sẽ không cần lại

phải sợ hãi anh sẽ biến mất, vì bọn họ đã có con, hơn nữa bọn họ sẽ nhanh chóng

kết hôn, cô biết Trình Tường vẫn là một người đàn ông có ý thức trách nhiệm nặng

nề, anh không thể nào bỏ mặc gia đình mình, bỏ mặc con mình.

Nhẹ tay đặt lên phần bụng còn hơn bằng phẳng, khóe miệng Lâm Lệ khẽ nhếch

lên, nói: "Tất cả đều không quan trọng nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn, có

thể gả cho anh ấy, vẫn là chuyện mà ta muốn làm." Người ta đều nói hôn nhân là

mộ phần của tình yêu, nhưng mà chính cô muốn được chôn trong ngôi mộ này, còn

vui vẻ chịu đựng!

An Nhiên nhìn cô, có chút vọng động muốn nói cho cô biết toàn bộ chuyện tối

qua và những gì nhìn thấy trong bệnh viện, nhưng khi nhìn vẻ mặt hạnh phúc và

thỏa mãn kia, cô không đành lòng nói ra khỏi miệng, dường như Lâm Lệ còn yêu

Trình Tường hơn cô tưởng nhiều.

Ra vẻ thoải mái, tức giận hỏi: "Mi thích Trình Tường như vậy sao, đi theo anh

ta mười năm, hiện tại mang thai rồi, ngay cả khi đi khám thai anh ta cũng không

đi cùng mi, người đàn ông như vậy, sớm muộn gì cũng không tốt."

"Hắc, hôm nay mi sao thế, có ý kiến với tiểu Tường tử nhà ta nha, tiểu Tường

tử nhà ta đâu có đắc tội mi, mà bị mi đối đãi như vậy!" Lâm Lệ cười giỡn

nói.

An Nhiên nhìn cô, thử nói: "Mi không sợ, trong lúc mi mang thai anh ta sẽ

ngoại tình sao …, trên tivi, tiểu thuyết đều nói, đàn ông thường dễ dàng ngoại

tình lúc vợ mình mang thai."

Lâm Lệ tức giận trắng mắt nhìn cô một cái, hỏi ngược lại: "Mi cũng biết anh

ấy mười năm rồi, mi cảm thấy anh ấy là loại người mà sẽ ăn vụng khi ta mang thai

sao?"

An Nhiên cứng họng, nhìn cô mà không nói nên lời, nếu là trước kia, dù chính

Lâm Lệ nói rằng Trình Tường ngoại tình rồi, cô cũng sẽ kiên quyết không tin đây

là sự thật, nhưng bây giờ, chính cô hai lần nhìn thấy như vậy, không muốn tin

cũng rất khó.

Thấy cô không nói, Lâm Lệ lại nói: "Hôm nay mi làm sao vậy, đa đa nghi nghi,

không phải thực sự mi và Tô đại gia nhà mi xảy ra chuyện gì đi."

"Không có, chẳng qua là tức giận Trình Tường không đi cùng mi tới khám thai,

rõ ràng về điểm này là phạm vào tội chết, cũng không ngẫm lại, bây giờ mi đang

mang cái thai này là của ai cơ chứ, lúc này mà anh ta không ở cạnh mi là anh ta

không đúng." An Nhiên lấy cớ nói.

"Cái này gọi là già mồm át lẽ phải, đã nói đây là tình huống đặc biệt nha,

hơn nữa, hiện tại không phải ta bụng lớn, đi lại không tiện, là mi quá lo lắng

rồi." Lâm Lệ không cảm kích nói, sau đó bưng cốc sữa tươi lên lại nhấp một hớp,

ai u, cô thật sự không thích vị sữa này, cảm thấy nó có mùi, nhưng không uống

không được a, bác sĩ nói phải uống nhiều sữa, như vậy mới tốt cho sản phụ và đứa

bé, nếu không thích cô phải từ từ học thích mới được.

An Nhiên nhìn bộ dạng uống sữa như uống thuốc của cô, tất nhiên cô biết Lâm

Lệ không thích sản phẩm từ sữa, nhưng bây giờ dù không thích, cô cũng phải cố

gắng ép bản thân mình tiếp nhận.

Thấy thế, An Nhiên lại nghĩ tới cảnh Trình Tường ôm người đàn bà ở trong xe

ngày hôm qua, trong lòng càng khó chịu, nhưng mà lại không dám nói với cô, chỉ

nhìn cô chằm chằm, rồi giả vờ thoải mái nói: "Lâm Lệ, nhìn mi thật không có tiền

đồ, nếu ngày nào đó, Trình Tường nhà mi không cần mi nữa, mi làm sao đây, chắc

không phải là đòi sống đòi chết chứ."

Lâm Lệ cười khẽ, vẻ mặt không thèm để ý nói: "đúng vậy a đúng vậy a, ta

chính là không có tiền đồ như vậy, nếu Trình Tường nhà ta thật không quan tâm ta

nữa, ta thật có thể sẽ đòi sống đòi chết."

Nụ cười trên mặt An Nhiên cứng đờ, thoáng chốc không biết nên nói gì.

Lâm Lệ không chú ý tới sự thay đổi của An Nhiên, đột nhiên cô cảm thấy đói

bụng, nói: "ai nha ai u, bé con nói nó đã đói bụng rồi muốn ăn cơm chiều, còn

muốn mẹ nuôi đãi khách."

An Nhiên kịp phản ứng, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô, nhưng vẫn cố tình

xấu xa nói: "Ta mới không muốn đãi khách, mẹ con các mi đây là bắt tay lừa

đảo."

"A, An tử, mi đã gần đại gia rồi, bị ta bắt chẹt một chút có sao đâu, nhanh

lên một chút, nhanh lên chút, ta muốn một phần bánh ga tô ở đây, còn có bánh

sừng bò, lại thêm một suất bánh pancake Việt Quất." Lâm Lệ không nhìn cô, trực

tiếp gọi món

An Nhiên buồn cười lắc đầu, nhấn chuông gọi phục vụ, ngoài những món vừa gọi,

cô còn thêm sushi rong biển.

Hai người ăn cơm chiều trong quán cà phê, vừa định đứng dậy rời đi, thì điện

thoại của Lâm Lệ vang lên, là Trình Tường gọi tới, hỏi kết quả khám thai, hỏi cô

có còn đang ở bệnh viện không, có muốn anh đến đón cô không.

Lâm Lệ khoe khoang tự đắc và An Nhiên nhíu mày, nói với Trình Tường hiện tại

đang ở cạnh An Nhiên trong quán cà phê gần bệnh viện để ăn cơm chiều, còn cố ý

nói anh không cần đến đón cô, nhưng thật ra cô muốn anh đến đón cô, vì cô muốn

khoe khoang trước mặt An Nhiên xem bọn họ ngọt ngào và ân ái như thế nào.

Ở bên kia điện thoại Trình Tường ôn hòa cười khẽ, sau đó không nói gì khác

đồng ý, bảo các cô đợi trong quán cà phê, khoảng mười lăm phút nữa sẽ đến.

Cúp điện thoại, Lâm Lệ đắc ý nhìn An Nhiên, nói: "Xem đi xem đi, tiểu Tường

tử nhà ta chính là như vậy, không lúc nào không nhớ đến ta, vừa mới bận việc

xong đã muốn đến đón ta, người đàn ông như thế ta làm sao có thể không lấy làm

chồng a." Khi đang nói chuyện, trên khuôn mặt kia tràn đầy hạnh phúc và thỏa

mãn, khiến người khác không đành lòng nói cho cô biết sự thật tàn khốc không

phải như cô nghĩ.

An Nhiên cong cong môi, nhưng không có ý cười, cũng không nói gì.

Hai người lại ngồi đợi trong quán cà phê thêm mười bốn phút đồng hồ, mà Trình

Tường quả thật đúng ở phút thứ mười lăm thì lái xe tới, xe dừng trước cửa quán

cà phê, anh mở cửa xuống xe, sau đó đứng ngoài cửa, nhàn nhạt dịu dàng cười khẽ

vẫy tay với bọn họ.

Lâm Lệ vui vẻ vẫy tay đáp lại anh ta, sau đó lấy đồ đạc của mình, ngoảnh lại

thúc giục An Nhiên nhanh lên.

An Nhiên thu dọn đồ đạc xong đi theo cô ra ngoài, Trình Tường nhìn cô cười

khẽ, "An Nhiên hôm nay không có việc gì sao?"

"Có a, nhưng mà thấy một mình Lâm Lệ đi khám thai nên không yên tâm, có bận

đi nữa cũng không quan trọng bằng cô ấy." An Nhiên lành lạnh nói, giọng nói lãnh

lãnh đạm đạm.

Trình Tường sửng sốt, tất nhiên nghe được ra hàm ý trong lời nói của cô, cười

cười với cô, quay đầu nhìn Lâm Lệ, đưa tay nhẹ nhàng sửa sang đầu tóc giúp cô,

hỏi: "Xin lỗi, là anh không đúng, bác sĩ nói thế nào? Đứa bé mọi thứ vẫn bình

thường chứ?"

"Ừ, mọi thứ bình thường." Lâm Lệ cười đáp.

"Ví dụ là đứa bé thực sự xảy ra vấn đề gì, anh không ở bên cô ấy, bây giờ mới

hỏi, có phải quá chậm không." An Nhiên nói.

Trình Tường sửng sốt, quay đầu nhìn cô, trong chốc lát không nói được câu

nào.

Lâm Lệ tức giận trắng mắt nhìn An Nhiên, cười nói: "Hôm nay dì cả của An

Nhiên đến rồi, đừng chấp với nó, chúng ta phải hiểu được sự bực bội của nó." Sau

đó đưa tay khoác tay Trình Tường, làm nũng nói: "Đi thôi ông xã, chúng ta cùng

nhau về nhà."

Trình Tường cười nhạt gật đầu, trước khi đi còn gật đầu với An Nhiên, sau đó

mới xoay người rời đi.

"An tử, mi tự về đi thôi, chúng ta đi trước." Ngồi vào trong xe, Lâm Lệ ló

đầu ra hét lên với cô.

An Nhiên chỉ gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng không có chút ý

cười.

Nhìn chiếc xe màu đen của Trình Tường biến mất ở góc đường, An Nhiên mới thu

hồi ánh mắt. Sau khi kết hôn chiếc xe Chery 8 của cô dường như không có bao

nhiêu cơ hội được khởi động, buổi sáng đều là Tô Dịch Thừa đưa cô đi, tan tầm

nếu anh có thời gian thì sẽ đến đón cô.

Không đón xe ngay lập tức, An Nhiên đi dọc theo đường phố không có mục đích,

về chuyện Trình Tường phản bội cô không nói nên lời với Lâm Lệ được, sợ cô ấy

đau lòng, có một số việc biết rất rõ nên nói, nhưng thủy chung cũng không mở

miệng được.

"Ai..." Thở thật dài, rồi đứng ở đầu đường nhìn luồng người và xe cộ đi lại

trên đường phố, An Nhiên không nói được lúc này mình có tâm tình gì.

Cũng không biết đã đi bao lâu, hay đi đến chỗ nào, khi giơ tay lên nhìn đồng

hồ đã gần năm giờ chiều rồi, sợ Tô Dịch Thừa tan việc sẽ đến công ty đón cô, cho

nên gọi cho anh nói chiều nay không cần đến công ty đón cô, nói mình đang ở bên

ngoài, để mình tự bắt xe về.

Tô Dịch Thừa im lặng một lúc, chỉ dặn dò tự cô đi về cẩn thận, cũng nói tối

nay mình không có xã giao, tan việc sẽ về.

Thật ra thì An Nhiên biết anh đang lo lắng cho mình, lo lắng cô sẽ tự rút vào

sừng trâu của mình mà không vui. Thật ra thì có một người như vậy quan tâm mình,

làm cho mình vui vẻ thì thấy rất hạnh phúc, cô thấy rất may mắn vì bên cạnh mình

có một người như vậy.

Tìm bến xe buýt lân cận, nghiên cứu tuyến đường một lúc lâu, mới xác định nên

lên chiếc xe nào về nhà. Đứng chờ, cũng không biết là đứng đâu trên đường đón xe

hay là làm gì, đợi hơn 10 phút đồng hồ cũng không thấy chiếc xe phải đợi đâu,

xung quanh thì ngày càng nhiều người, may là gần đây có nhiều người tan tầm.

Đối diện bến xe buýt là một chuỗi tiệm cà phê, điều kiện cũng coi như là

được, ở mỗi khu vực của Giang Thành đều có chi nhánh, ở gần trường học khi xưa

của cô cũng có, bốn người cô, Lâm Lệ, Trình Tường và Mạc Phi thường xuyên ôn tập

trong đó, có đôi khi từ trưa đến tối, ở đó không chỉ có cà phê mà còn có các

loại món ăn, cho nên đói cũng không thiếu cái ăn.

Thời gian trôi qua thật thật nhanh, khi hồi tưởng lại đã là chuyện của nhiều

năm trước, đã nhiều năm thế rồi, mọi người cũng không còn như khi đó, thật là kỳ

diệu, thời gian thay đổi, con người cũng thay đổi, dường như không còn tìm được

sự ngây thơ và trẻ con thưở nào nữa.

Trên con phố có một bóng hình quen thuộc lướt qua, An Nhiên hơi sửng sốt, vừa

định mở miệng cất giọng gọi thì thấy phía sau người đó có một thân ảnh khác cũng

nhanh chóng đuổi theo, hai người lôi kéo như là đang tranh chấp cái gì.

An Nhiên nhìn xung quanh, quay đầu quan sát hai bên xe cộ một chút, sau đó

cẩn thận tránh ra đi về phía con đường đó.

"Ông đừng đi theo tôi, tôi không có chuyện gì nói với ông!" Lâm Tiểu Phân

lạnh lùng nói.

"Tiểu Phân, bà hãy nghe tôi nói, năm đó tôi ——" người nọ còn muốn nói điều

gì, nhưng liền bị bà ngắt lời.

"Đủ rồi, tôi không muốn nghe, khi ông quay đầu rời đi, sao không nghĩ như hôm

nay, hiện tại quay lại thì được tích sự gì!" Lâm Tiểu Phân chỉ vào ông ta, tâm

tình có chút kích động.

Người nọ giải thích, "Tôi có quay lại, tôi có trở về trong thôn, tôi ——"

"Mẹ." Phía sau bọn họ, An Nhiên lên tiếng gọi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 76
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...