Khi An Nhiên tắm rửa xong đi ra, thấy Tô Dịch Thừa hình như đã tắm rửa ở
phòng cho khách, lúc này đang mặc đồ ngủ nằm trên giường, tay cầm quyển
sách.
Cũng thật là lạ, vừa rồi rõ ràng buồn ngủ muốn chết, hiện tại không còn chút
buồn ngủ rồi, từ một bên giường khác vén chăn lên giường, thấy Tô Dịch Thừa nhìn
cô cười nhạt, hơn nữa đã sớm vươn tay về phía cô, thản nhiên nói: "tới đây."
An Nhiên cười khẽ, trong lòng cũng là ngọt ngọt ngào ngào, xê dịch cái mông
về phía anh, theo thói quen cả người tựa vào ngực anh, tìm một chỗ thoải
mái.
Hai người dường như đều không buồn ngủ, Tô Dịch Thừa một tay ôm An Nhiên, một
tay cầm quyển sách về xã hội nhìn chăm chú, mà An Nhiên trong ngực anh, vừa mới
buồn ngủ, lúc này đang mở to mắt nhìn quyển tạp chí kiến trúc trong tay.
Thời gian lẵng lẽ trôi qua từng chút một, Tô Dịch Thừa nhìn cái đồng hồ báo
thức đặt trên tủ đầu giường kia một chút, thời gian thật đã không còn sớm. Đem
cuốn sách trong tay lên tủ đầu giường bên cạnh, khẽ liếc nhìn An Nhiên trong
lòng, nói: "An Nhiên, không còn sớm, nghỉ ngơi đi."
Lúc này An Nhiên mới chú ý tới thời gian thật đã muộn. Mặc dù lúc này mình
vẫn còn chưa buồn ngủ, nhưng mà bởi vì nghĩ đến ngày mai, cuối tuần mà anh còn
phải đi cùng vài lãnh đạo xuống nông thôn kiểm tra, thì gật đầu, cất cuốn tạp
chí kiến trúc kia lên tủ đầu giường, đưa tay ấn nút đèn ngủ trên tủ đầu giường,
rồi xê dịch thân thể trượt xuống, đầu vừa vặn đặt lên cánh tay mạnh mẽ kia, điều
chỉnh tốt tư thế, rồi nhắm mắt lại.
Trong bóng tối cho dù nhắm hai mắt, lúc này An Nhiên cũng không buồn ngủ chút
nào, xoay đi xoay lại, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp.
"An Nhiên..." Thanh âm hơi trầm thấp, trong đêm tối có sự quyến rũ đặc
biệt.
"Dạ." An Nhiên khẽ đáp lại, sau đó nín hơi chờ câu nói tiếp theo của anh.
Một lúc lâu, cũng không thấy Tô Dịch Thừa lại mở miệng nói gì, cứ như là
những gì cô vừa nghe thấy chỉ là giả.
Thấy thế An Nhiên không đi quấn quýt, khi từ từ chuẩn bị ngủ thiếp đi, không
biết từ khi nào ngang hông xuất hiện một cánh tay, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt
nhẵn mịn của cô, sau đó đảo qua bụng cô, An Nhiên vô thức chấn động, chính xác
là trong nháy mắt con buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Một tay bắt được bàn tay lúc
này đang châm lửa trên người mình kia.
Tô Dịch Thừa cũng không nói chuyện, chỉ là bàn tay vẫn làm loạn khắp nơi trên
người cô. An Nhiên chỉ cảm thấy mình sắp sụp đổ mất, trên người cũng chậm rãi có
phản ứng, lần nữa mạnh mẽ bắt được bàn tay kia, giọng hơi lành lạnh, nói: "Tô
Dịch Thừa, anh lại muốn làm gì!" Thật ra thì không cần hỏi, ý đồ của Tô Dịch
Thừa quá rõ ràng, chẳng qua là Tô trợ lý dường như là quên mình đã sớm ký kết
cái gọi là ‘hiệp nghị vợ chồng’ kia!
Tô Dịch Thừa bất vi sở động, tay đặt trên bụng cô cũng chậm rãi đi xuống. Ý
đồ rất rõ ràng chuẩn bị tấn công nơi khác.
An Nhiên nắm chặt tay anh. Không để anh tiếp tục làm việc ác trên người cô.
Xem như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Dịch Thừa, anh muốn làm gì!"
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa liền xoay người đặt cô xuống phía dưới, con mắt đen
nhánh nhìn chằm chằm cô trong bóng tối, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên vào chiếu
vào mặt cô, nhàn nhạt, mang theo mỹ cảm mông lung.
An Nhiên bị anh nhìn chằm chằm như vậy hơi ngượng ngùng, đưa tay đẩy anh ra,
lại bị tay anh bắt được, giơ tay lên cố định tay cô trên đỉnh đầu.
An Nhiên sững sững sờ sờ nhìn anh, tim đập rộn ràng, cô tất nhiên là có thể
dự cảm được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn anh, vẫn hơi sợ hãi
hỏi: "anh, anh muốn làm gì?"
Khóe miệng Tô Dịch Thừa thoáng cong lên thành nụ cươi mị hoặc, cúi đầu nhẹ
hôn lên môi cô, cánh môi dán lên cánh môi cô, khẽ nói: "thực hiện hiệp nghị vợ
chồng!"
"Nói nhảm!" An Nhiên trách mắng: "hôm qua chúng ta đã làm rồi!" Hiệp nghị của
cô rõ ràng nói là một tuần một lần, mà hôm qua bọn họ đã làm theo như trong hiệp
nghị rồi, bây giờ sao anh còn có thể nói là thực hiện hiệp nghị vợ chồng
đây!
Tô Dịch Thừa cười tà, gật đầu nói: "hôm qua chúng ta đúng là đã làm rồi,
nhưng mà hình như em không nhìn rõ nội dung trong hiệp nghị của chúng ta."
"Nội dung? Không phải là một tuần một lần sao?" Lúc trước là cô in, không cần
nhìn cũng biết nội dung hiệp nghị là gì, còn cần anh nhắc nhở?
Tô Dịch Thừa lắc đầu, cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Không phải là một
tuần một lần, mà là một tuần nghỉ một lần!" Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu chui vào
lỗ tai An Nhiên, có cảm giác ngưa ngứa, mà anh hình như còn cố ý, cánh môi cố ý
cọ vào vành tai cô, khiến cô nhạy cảm chấn động.
An Nhiên hơi vô lực muốn đẩy anh ra khỏi người mình, nhưng căn bản không có
bao nhiêu hơi sức, mở miệng muốn nói gì: "anh —" nhưng không đợi cô nói rõ ràng,
miệng của cô đã bị người hung hăng che lại, rốt cuộc không nói được thêm nửa
chữ.
Tô Dịch Thừa hôn cô, động tác so với dĩ vãng, thiếu ôn nhu, nhiều thêm phần
cuồng dã.
An Nhiên đẩy anh, nhưng lực cánh tay nhỏ bé chống ngực anh ngày càng yếu đi,
dưới cái hôn và vuốt ve của anh mà dần thả lỏng bản thân, để nhiệt tình của anh
thiêu đốt cô.
Trong lúc mơ mơ màng màng, lại có thể cảm giác được anh rung động trong cơ
thể mình, mơ hồ nghe được anh khẽ gọi bên tai mình: "An Nhiên, An Nhiên, An
Nhiên......"
Đưa tay ôm thật chặt lưng anh, An Nhiên dùng nhiệt tình của mình đáp lại sự
thâm tình của anh.
Bên ngoài trời rất sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ vàng nhạt
chiếu sáng cả gian phòng, An Nhiên bị ánh sáng khiến cho chói mắt, từ từ tỉnh
lại từ trong giấc mộng, mở to mắt, tuy rằng đã kéo chặt rèm cửa nhưng lúc này cả
căn phòng vẫn được chiếu sáng choang.
Người bên cạnh đã sớm không thấy, trên giường lạnh như băng nhắc nhở cô, anh
hẳn là đã rời đi từ sớm, lại quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường,
thời gian quả thật đã không còn sớm, 10 giờ 45 phút, đã gần trưa rồi.
Vén chăn chuẩn bị xuống giường, đau nhức trên người khiến đáy lòng cô không
khỏi hung hăng mắng Tô Dịch Thừa mấy lần, người đàn ông này quả thật quá đáng
hận! Chẳng lẽ anh không biết miệt mài quá độ rất có hại cho sức khỏe sao!
Cả người vẫn còn run rẩy, hai chân vô lực như là không cẩn thận một cái sẽ
ngã sấp xuống. Vịn tường vào phòng tắm, may mắn bên này có bồn tắm lớn hơn rất
nhiều so với nhà kia, xả nước, liền nằm vào trong, để cả thân thể chìm trong làn
nước ấm, sự khó chịu giữa hai chân được thư giãn. Nhưng mà nhìn dấu hôn chi chít
trên người mình, lại nhớ đến trận hoan ái kịch liệt tối qua, cả người An Nhiên
xấu hổ không thôi.
Ngâm nước nóng đúng là có thể giảm bớt sự khó chịu trên người không ít, khi
từ phòng tắm ra đến phòng khách đã gần mười một giờ rưỡi rồi, nhưng mà may là
cuối tuần, nếu không thì hôm nay cô không những đi làm muộn mà còn quàng khăn đi
làm.
"Ùng ục..." Bụng rất không có hình tượng kêu lên. Từ tối hôm qua đến bây
giờ, hơn nữa tối hôm qua còn trải qua một cuộc vận động kịch liệt như vậy, đúng
là cũng phải đói bụng.
Đi vào bếp, khi vừa định mở tủ lạnh ra xem có đồ gì cho cô nhét vào bụng
không, thì thấy trên tủ lạnh dán một tờ giấy nhỏ màu vàng nhạt, trên đó viết,
"sáng làm sandwich, ở trong tủ lạnh, lấy ra đi nhớ hâm nóng lên rồi ăn." Cuối
cùng, còn vẽ thêm khuôn mặt cười đơn giản mà đáng yêu.
Đưa tay lấy tờ giấy ghi nhớ trên tủ lạnh xuống, khẽ vuốt lên mặt chữ, một lúc
lâu mới cất tờ giấy vào trong túi mình. Còn cẩn thận không cho nó bị gấp.
Lấy ra bánh sandwich từ bên trong tủ lạnh mà Tô Dịch Thừa đã làm, đặt trong
lò vi sóng hâm nóng lên, vừa nhỏ giọng nói: "ban ngày nhìn người rất là áo mũ
chỉnh tề ngay ngắn nghiêm chỉnh, sao vừa đến tối thì như là hóa thân thành sói
vậy, hơn nữa còn là sói đói!"
Vừa nói, vừa xoa xoa cái thắt lưng đau nhức. Đột nhiên nhớ tới những lời Tô
Dịch Thừa nói trên giường tối hôm qua, cái gì mà một tuần nghỉ ngơi một lần, rõ
ràng cô đánh là một tuần một lần mới đúng.
Nghĩ như vậy, An Nhiên cố nén đau xót trên thắt lưng, đi thẳng đến thư
phòng.
Định lấy ra ‘hiệp nghị vợ chồng’ hôm đó đặt trong ngăn kéo từ trong bàn làm
việc của mình. Mở ra nhìn chăm chú, sau đó, bỗng dưng mắt hạnh trợn tròn lên,
nhìn chằm chằm vào bản hiệp nghị trong tay, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, sao
lại như vậy! Căn bản là không đúng a!
Nhìn từng chữ từng chữ, xác nhận nội dung trên hiệp nghị nhưng lúc này cô
nhìn, rồi có cảm giác bị lừa gạt, tức giận gầm nhẹ: "Tô Dịch Thừa, anh gian
thần!"
Trên bản hiệp nghị vợ chồng trong tay kia viết rõ: sinh hoạt vợ chồng, một
tuần nghỉ một lần!
Thế mà trước đây cô không phát hiện, trong hiệp nghị khi không lại lòi ra
thêm một chữ!
Hiện tại nghĩ kỹ lại, anh căn bản đúng như người khác nói, phúc hắc, tiếu ý
tàng đao, mà cô lại quá ngốc, quá ngây thơ. Lẽ ra cô phải biết sớm, người đàn
ông đòi hỏi vô độ hàng đêm như anh, sao có thể thoải mái ký tên vào hiệp nghị
như thế, thì ra anh đã sớm động tay chân vào hiệp nghị, quả thực, quả thực là
quá đáng hận!