Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 120

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mặc dù Tần Vân không quá bằng lòng để An Nhiên trở về, nhưng nhìn con trai

ngày nào cũng bận đến nửa đêm phải lái xe hơn tiếng đồng hồ về đại viện quân

khu, làm mẹ thật rất thương con.

Ngoài ra bà thấy An Nhiên dù mang thai, nhưng phản ứng mang thai không tính

là nghiêm trọng, đánh răng buổi sáng có buồn nôn một chút, còn lúc khác không

thấy cô nôn nhiều lắm, nhưng thế cũng yên tâm để cô về, nhưng mà trước khi An

Nhiên đi, vẫn không quên dặn đi dặn lại cô những chuyện cần chú ý, lại còn bảo

cô mang tài liệu mà Tô Dịch Kiều đã in trước kia, bảo cô dựa theo tài liệu này

mà hấp thu chất dinh dưỡng được ghi chú.

Từ đại viện quân khu về, vừa vào cửa, An Nhiên thỏa mãn thốt ra tiếng, Tô

Dịch Thừa ở phía sau vừa đóng cửa, An Nhiên liền xoay người ôm lấy anh.

Tô Dịch Thừa bị động tác bất thình lình của cô khiến cho sửng sốt, nhưng mà

phản ứng lại rất nhanh, cười khẽ ôm cô, hỏi: "sao vậy?" Nhẹ tay vuốt vuốt tóc

cô, hình như dài hơn trước, sau khi An Nhiên không đi làm luôn để thả tóc theo

nguyện vọng của anh, anh thích cô để tóc thế này.

An Nhiên lắc đầu, nhẹ giọng nỉ non trước ngực anh: "về nhà." Thật ra thì

trong đại viện cũng rất tốt, trừ bỏ Tần Vân vô cùng lo lắng không cho cái này

không cho cái kia, không khí và điều kiện ở đại viện đều rất tốt, không bị ô

nhiễm môi trường, không ồn ào huyên náo như trong thành thị, có điều là suy cho

cùng mọi người cùng ở một nơi, có chút thiết tự do, như là ôm anh như bây giờ

đều phải chú ý rất nhiều, sợ người ta nhìn thấy lại biến thành trò cười. Nhưng

mà về nhà thì khác, đây là nhà của cô và Tô Dịch Thừa, dù có ôm hôn thế nào cũng

không có người nhìn thấy mà cười nhạo.

Nghĩ tới, ngẩng đầu khỏi lòng anh, cười cười nhìn anh, nói: "em muốn hôn

anh."

Tô Dịch Thừa nhướng mi, nhìn phía sau cô một chút, thản nhiên buồn cười hỏi:

"em xác định?"

An Nhiên không chú ý tới khác thường trong mắt anh, bĩu môi, hơi đỏ mặt nói:

"không muốn quên đi." Xoay người liền muốn đi, trong nháy mắt cô muốn xoay người

tay bị Tô Dịch Thừa bắt được, sau đó không đợi cô phản ứng, Tô Dịch Thừa liền

hôn xuống, tay giữ đầu cô, cho cô một nụ hôn triền miên nóng bỏng, dùng hành

động của mình để chức minh mình muốn hay không muốn.

"Phịch." Đột nhiên phía sau có đồ vật gì đó rơi xuống.

An Nhiên đột ngột lấy lại tinh thần, rời khỏi ngực Tô Dịch Thừa, ngoảnh đầu

nhìn lại, thấy thím Trương lúng túng đứng ở bên quầy ba phía sau, vội vàng phản

ứng lại, liên tục nói: "ấy tôi không nhìn thấy gì cả!" Vừa nói vừa vội vàng nhắm

mắt lại xoay người đưa lưng về phía bọn họ.

Cả người An Nhiên đùng cái đỏ lên, không chỉ có gương mặt, ngay cả cổ cũng

bắt đầu đỏ lên.

Tô Dịch Thừa cố nén cười, vừa rồi lúc tiến vào anh đã biết thím Trương đến,

vì trước cửa có giày của thím Trương, hơn nữa hôm nay là thứ bảy, là ngày cố

định thím Trương tới đây quét dọn, cho nên vừa rồi khi An Nhiên đột nhiên nói

muốn hôn anh, anh mới hỏi cô như vậy, khi đó anh đã nhìn thấy thím Trương sau

quầy ba rồi, cho dù không thích làm trò trước mặt người khác lắm, nhưng anh cũng

không muốn để vuột mất yêu cầu chủ động của cô, cho nên cứ giữ khuôn mặt cô hôn

xuống.

An Nhiên quả thực đã muốn đào cái hố chôn mình, xấu hổ đánh Tô Dịch Thừa,

xoay người liền chạy về phòng ngủ.

Nhìn An Nhiên chạy vào phòng ngủ, Tô Dịch Thừa bật cười lắc đầu, lúc này mới

quay đầu nói với thím Trương: "thím Trương, cô về trước đi, nếu không hôm nay

hẳn có người sẽ không chịu ra khỏi phòng một bước rồi."

Thím Trương cũng cười, đưa tay cởi tạp dệ trên người mình, thật ra thì quét

dọn đã gần xong rồi, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, nói: "không thì tôi làm bữa

tối cho tiên sinh và phu nhân rồi về."

"Không cần, An Nhiên bảo hôm nay muốn ăn đồ ăn tôi nấu, tôi làm cho cô ấy là

được rồi." Tô Dịch Thừa ôn hòa nói.

Nghe vậy thím Trương không nói thêm gì nữa, cởi tạp dề xuống cất vào bếp,

nói: "tiên sinh đối xử với phu nhân thật tốt."

Tô Dịch Thừa cười, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, vừa cởi áo

khoác âu phục ra đặt lên ghế sô pha, vừa nói: "không đối tốt với bà xã thì còn

tốt với ai." Nói xong đi vào bếp.

Vì tuần vừa rồi luôn ở đại viện quân khu, An Nhiên bỏ lỡ cuộc phẫu thuật của

cha Lâm, nhưng mà may mắn cuộc phẫu thuật rất thành công, bây giờ cha Lâm chỉ

cần nghỉ ngơi là được, có điều tế bào ung thư có thể tái phát tiếp tục lan rộng

hay không, đó còn phải chờ một khoảng thời gian sau phẫu thuật tới kiểm tra

lại.

Ngày hôm sau, Tô Dịch Thừa và An Nhiên cùng đến bệnh viện thăm cha Lâm sau

khi mổ, sắc mặt cha Lâm nhìn không tệ, lần này đến, trên mặt mẹ Lâm cũng có ý

cười rồi, không còn u sầu như trước nữa.

Tô Dịch Thừa chỉ ở trong bệnh viện một lát, hỏi thăm tình hình căn bản của

cha Lâm một chút, còn chưa trò chuyện được nhiều, điện thoại di động vang lên

rồi, là thư ký Trịnh gọi điện thoại tới, cũng không biết nói gì trong điện

thoại, liền nói với An Nhiên phải về văn phòng.

An Nhiên trò chuyện với cha Lam và mẹ Lâm thêm một lúc, mẹ Lâm biết cô mang

thai cũng căn dặn cô phải cẩn thận, nhưng mà An Nhiên nhìn ra vẻ cô đơn trên

khuôn mặt mẹ Lâm, An Nhiên biết bà sợ là đang nhớ tới đứa bé không có cơ hội

chào đời của Lâm Lệ.

Ở trong phòng bệnh thêm một lúc lâu, mẹ Lâm bảo Lâm Lệ và An Nhiên xuống vườn

hoa trong bệnh viện đi dạo một chút.

Hôm nay dường như Lâm Lệ có gì đó không đúng, trầm tĩnh khiến người ta nghi

hoặc. Hai người ngồi xuống trên đường đi trong vườn hoa.

Không đợi An Nhiên mở miệng, Lâm Lệ liền thẳng thắn nói, "hôm qua ta nhìn

thấy Trình Tường rồi."

An Nhiên ngẩn ra, nhưng không biết nên nói cái gì, chẳng qua là nhìn chằm

chằm cô.

Lâm Lệ cười nhạt, chỉ là nụ cười kia có chút khổ sở: "anh ta không thấy ta,

theo sau là người phụ nữ kia."

"Lâm Lệ......" An Nhiên lo lắng nhìn cô ấy.

Lâm Lệ quay đầu nhìn cô, khẽ lắc đầu, "ta không sao, nói cho mi biết chỉ là

vì không muốn lừa dối mi, thấy rồi không thể nói hoàn toàn không có cảm nhận gì,

vẫn thấy rất khó chịu."

An Nhiên không nói lời nào, chỉ nắm chặt tay cô ấy.

Lâm Lệ cũng nắm lại tay cô, nước mắt không kiềm chế rơi xuống. Cô tự nói với

mình người đàn ông kia đã là quá khứ, tự nói với mình không nên khó chịu hay đau

lòng vì người đàn ông kia, nhưng mà có lẽ chưa đủ thời gian, cứ nghĩ đến thân

ảnh kia, trong lòng lại khó chịu.

An Nhiên biết lúc này mình có nói gì cũng vô ích, nhưng nhìn cô ấy như thế,

cô cũng khó chịu thay cô ấy, tiến lên ôm lấy cô ấy, hai người cứ ôm nhau khóc

như thế một lúc lâu.

Đến khi buông ra, nhìn mắt hai người vì khóc mà sưng đỏ lên, hai người không

khỏi cười ra tiếng.

Xoa xoa mắt mình, Lâm Lệ nói: "ngày mai ta chuẩn bị đi tìm việc, mi chúc ta

may mắn đi."

An Nhiên nặng nề gật đầu, nhìn cô ấy nói: "ngày mai nhất cử thành công!"

Lâm Lệ vừa bực mình vừa buồn cười liếc An Nhiên một cái, nói: "mi chúc ta

không sát tí nào." Cô cho là tìm việc giống như đi chơi a!

"Tô phu nhân." Hai người đang cười nói, phía sau đột nhiên truyền đến một

giọng nữ dễ nghe, ngắt lời đoạn đối thoại của các cô.

An Nhiên ngoảnh đầu lại, thấy Đồng Tiểu Tiệp đang đứng cách các cô vài bước,

nhìn cô, cười như không cười.

"Sao lại là cô ta." Lâm Lệ nhỏ giọng lẩm bẩm, quay đầu nhìn An Nhiên.

An Nhiên hơi sững sờ, nhưng mà phản ứng lại rất nhanh, nhìn cô ta khẽ gật

đầu: "Đồng tiểu thư."

Đồng Tiểu Tiệp đi về phía bọn họ, sau đó đứng lại trước mặt An Nheien, vẫn

cười như không cười, nhẹ nhàng mở miệng, nói: "thật ra thì tôi thích người khác

gọi tôi là Mạc phu nhân." Như là bảo vệ chủ quyền và lãnh thổ của mình, cô thích

người khác gắn cho cô cái nhãn là Mạc Phi, như là làm như thế có thể chứng minh

Mạc Phi chỉ thuộc về một mình cô vậy.

An Nhiên hơi hoảng thần một lát, gật đầu nói: "đúng là phải gọi là Mạc phu

nhân, là tôi bạo lời rồi, Mạc phu nhân đừng để bụng."

"Không ngại, sau này nhớ kỹ là được." Đồng Tiểu Tiệp như là có hàm ý khác,

ánh mắt nhìn cô có loại thâm ý khác khiến người ta không hiểu được.

An Nhiên gật đầu, cười nhạt không nói gì. Nếu nói trước kia còn hơi để ý Đồng

Tiểu Tiệp, thì bây giờ thật sự là đã hoàn toàn không còn, vì thực sự đã bỏ được

Mạc Phi, cho nên làm sao còn để tâm Đồng Tiểu Tiệp.

Cố chấp đã nhiều năm như vậy, gần đây mới hiểu được có một số việc vốn dĩ chỉ

là gánh nặng trong lòng. Cho dù trước kia Mạc Phi không đi, cho dù Mạc Phi quay

về tìm cô ngay từ năm đó, cô cũng không thể chấp nhận anh ta, vì căn bản là cô

không thể chịu được phản bội, sở dĩ cố chấp nhiều năm như thế có lẽ chỉ vì uất

ức cho mình những năm đó, vì ngay cả chia tay cũng không rõ ràng, thật ra chỉ cố

chấp một lời giải thích mà thôi.

Có một số người một số việc đáng giá mình đi cố chấp níu kéo, khi Trần Trừng

nói cho cô biết người trộm bản thiết kế kia là Mạc Phi, đột nhiên cô cảm thấy sự

cố chấp và không buông tha của mình trước kia nực cười đến mức nào, chỉ vì một

người đàn ông như thế này, thật quá vô nghĩa rồi.

"Tô phu nhân không hỏi tôi tới bệnh viện làm gì sao?" Đồng Tiểu Tiệp nói,

nhìn cô, có dáng vẻ khoe khoang.

An Nhiên cười lắc đầu, hỏi: "Mạc phu nhân tới bệnh viện làm gì có liên quan

đến tôi sao?"

Đồng Tiểu Tiệp sửng sốt, sau đó thấp giọng bật cười, nói: "đúng là không liên

quan, nhưng mà tôi thật lòng hi vọng chính mồm Tô phu nhân chúc phúc tôi."

An Nhiên nhíu mày, hỏi: "cái gì?"

Đồng Tiểu Tiệp nhìn chằm chằm cô, sau đó mở miệng: "tôi mang thai, Tô phu

nhân sẽ chúc phúc tôi và Mạc Phi chứ." Nhìn thẳng vào cô, như là muốn nhìn thấu

cô vậy.

Nghe vậy, Lâm Lệ vô thức quay đầu liếc nhìn An Nhiên, lại thấy khuôn mặt An

Nhiên bình tĩnh, tâm tình không hề thay đổi.

Nhìn thẳng vào mắt cô ta, An Nhiên cười nhạt, nói như cô ta mong muốn: "chúc

mừng cô và Mạc Phi, tôi chúc phúc hai người." Sau đó mắt liếc thấy cô ta đi đôi

giày cao gót chừng 10cm, khẽ nhíu mày, nói: "có thai nên cố gắng đừng đi giày

cao gót, đi giày cao gót quá nguy hiểm, mặt khác, cũng không tốt cho tuần hoàn

máu."

Sự bình tĩnh của cô là ngoài dự liệu của Đồng Tiểu Tiệp, cô ta cho là cô vẫn

không từ bỏ được Mạc Phi, nhưng mà cô lại bình tĩnh khiến cô ta cảm thấy mình đã

đoán sai, chẳng lẽ cô thật sự đã từ bỏ được Mạc Phi?

Sững sờ nhìn cô một lúc lâu, Đồng Tiểu Tiệp mới bối rối lấy lại tinh thần,

cười khan gật đầu, nói: "cám ơn." Nói xong lại nhìn cô một lúc lâu, rồi mới xoay

người rời đi.

Lâm Lệ nhìn bóng dáng cô ta rời đi, quay đầu lại nhìn An Nhiên một chút, một

lúc lâu mới mở miệng hỏi: "An tử, mi … mi thật không bận tâm, thật sự từ

bỏ?"

An Nhiên buồn cười nhìn cô ấy, hỏi ngược lại: "mi nhìn ta giống như là bận

tâm, còn chưa từ bỏ sao?" Cô sắp làm mẹ rồi, còn chưa từ bỏ, cô thật đáng chết

rồi.

Lâm Lệ bật cười lắc đầu, nói: "Tô lãnh đạo nhà mi thật là có bản lĩnh, trong

thời gian ngắn ngủi như thế là có thể bắt được tất cả mi, hiển nhiên là rất có

bản lĩnh nha."

"Phốc." An Nhiên cười ra tiếng, bất quá không thể phủ nhận, Tô Dịch Thừa quả

thật có sức hấp dẫn, anh là một người đàn ông dịu dàng lại săn sóc, người đàn

ông như thế rất khó khiến người ta từ chối, rất dễ dàng thích anh, không tốn

nhiều công sức, cuộc sống của bọn họ không có những chuyện rầm rầm rộ rộ tan hợp

gì đó trên tivi, cuộc sống của bọn họ trong bình thản có chân thật, khiến người

ta cảm thấy hạnh phúc thì ra là có thể chạm đến dễ dàng như vậy, tất nhiên trong

bình thản và chân thực lại không thiếu ấm áp và chút lãng mạn. Gặp được Tô Dịch

Thừa thật sự là chuyện may mắn nhất trong đời cô!

Đưa tay kéo tay Lâm Lệ, nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: "mi cũng sẽ gặp được, gặp

được người thật lòng yêu mi, chiều chuộng mi, người đàn ông của mi, chẳng qua là

anh ta còn đang trên đường đi, mi đừng đi quá nhanh, bước chân chậm lại, chờ anh

ta đuổi kịp."

Lâm Lệ nhìn cô, ép dòng nước mắt đang muốn dâng trào xuống, tức giận liếc

trắng cô, cười mắng: "An tử, mi thật lắm chuyện."

An Nhiên không nói chuyện, chẳng qua là cười, Lâm Lệ cũng cười, hai người đều

cười.

Tô Dịch Thừa nhìn tài liệu công ty trúng thầu mà Trương chủ nhiệm đề cử trong

tay, nhìn tên pháp lý của công ty này, ngẩn người mãi một lúc mà chưa phản ứng

lại được.

Thấy anh mãi không động đậy cũng không nói gì, Trương chủ nhiệm ngồi đối diện

anh thử gọi: "Tô phó thị trưởng?"

Lúc này Tô Dịch Thừa mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn ông ta, mở miệng

nói: "ừ, đây chính là công ty trúng thầu mà mọi người bỏ phiếu chọn lựa cho hạng

mục kiến thiết vùng thành bắc sao?"

Trương chủ nhiệm gật đầu, "vâng, đúng vậy. Mọi người nhất trí cho là Trương

gia công ty có thể đảm nhiệm được."

Khép lại tập tài liệu, đặt lên bàn làm việc màu nâu đậm kia, khẽ mở miệng,

"cô ty vừa mới phát triển, nhận hạng mục lớn như vậy, sợ không chịu nổi?"

"Thật ra thì chúng tôi đã điều tra, công ty này từng làm mấy dự án bên Mỹ

thành công, nhưng không hiểu sao nửa năm trước lại quay về nước, tôi đã kiểm tra

hạng mục mà bọn họ làm bên Mỹ khi trước, danh tiếng rất tốt, nên chúng tôi tin

tưởng tuyệt đối bọn họ có thể làm tốt hạng mục kiến thiết này."

Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chẳng qua là cầm lấy tập tài liệu trên bàn

kia, mở ra nhìn tên pháp lý công ty dự thầu viết rõ ràng hai chữ — Chu Hàn, ngẩn

người một lúc lâu.

Thấy anh chậm chạp không mở miệng ra quyết định, Trương chủ nhiệm dò hỏi: "Tô

phó thị trưởng cảm thấy có cái gì không ổn?"

Hồi lâu, Tô Dịch Thừa lắc đầu, chỉ khẽ nói: "nếu mọi người đã thông qua, tôi

cứ theo ý mọi người đi."

"Được, tôi đi bố trí." Trương chủ nhiệm gật đầu đáp, nói xong liền đứng dậy

đi ra khỏi văn phòng của Tô Dịch Thừa.

Xoa bóp lông mày đau nhức, Tô Dịch Thừa ngồi cái ghế xoay. Lúc này điện thoại

trên bàn vang lên, là Diệp Tử Ôn gọi tới. Cầm điện thoại di động, mệt mỏi đáp:

"a lô."

"A Thừa, tối ra ngoài uống một chén đi." Diệp Tử Ôn liền vào đề.

"Không được, An Nhiên ở nhà một mình, mình phải về sớm." Hầu như không hề suy

nghĩ, Tô Dịch Thừa lập tức từ chối.

"Tô Dịch Thừa, Cố An Nhiên là trẻ con hả, ở nhà một mình mà không dám a, sao

trước kia mình lại không phát hiện ra cậu bị vợ quản nghiêm như thế, cậu đúng

thê nô rồi hả!" Diệp Tử Ôn bất mãn nói, đây đã là lần thứ mấy rồi, như là từ

khi cậu ta cưới chớp nhoáng xong, bọn họ chưa từng ra ngoài uống chén rượu nào,

đàn ông kết hôn đều như thế sao? Vậy thì đúng là quá kinh khủng rồi!

"An Nhiên mang thai nên khác." Tô Dịch Thừa cười nhạt, dường như không để ý

cậu ta nói cái gì, anh chiều chuộng vợ mình, cũng không để ý bị nói thành thê nô

hay vợ quản nghiêm.

Ở bên kia điện thoại Diệp Tử Ôn sửng sốt, cười to thành tiếng, "được đấy a

Thừa, thật có cậu, cậu nói cậu mới kết hôn bao lâu a, cậu đúng là dốc sức quá

rồi."

"Không có chuyện gì khác thì mình cúp máy?" Tô Dịch Thừa khẽ nói, anh không

thảo luận chuyện mình có dốc sức hay không với cậu ta.

Nghe anh nói muốn cúp máy, Diệp Tử Ôn vội nói: "chờ chút, a Thừa tối nay ra

ngoài ngồi một lát đi." Giọng điệu Diệp Tử Ôn hiếm khi trở nên nghiêm chỉnh

lại.

Tô Dịch Thừa nhíu mày, hỏi: "đã xảy ra chuyện?"

"Có chuyện muốn hỏi cậu." Diệp Tử Ôn hơi cô đơn nói: "6 giờ, chờ cậu ở chỗ

cũ."

Tô Dịch Thừa không từ chối nữa, gật đầu, "được."

Cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, tìm số An Nhiên, gọi cho cô.

Điện thoại rất nhanh được nghe, thanh âm êm ái của An Nhiên truyền đến từ bên

kia đường dây: "a lô, Tô đại lãnh đạo, rốt cuộc ngài hết bận rồi?" Giọng điệu

trêu đùa, An Nhiên dùng phương thức này như là tiết lộ cho anh bất mãn nho nhỏ

của mình, vốn là hẹn nhau đến bệnh viện thăm cha Lâm, thăm cha Lâm xong rồi hai

người sẽ hẹn hò, sau khi hai người đã biểu lộ lòng nhau thì đến hẹn hò, không

cần theo kế hoạch, muốn làm gì thì làm cái đó, thích gì thì làm đó, chẳng qua là

kế hoạch luôn không theo kịp biến đổi, một cú điện thoại đến, cuộc hẹn thần

thánh, cứ thế mà thất bại nửa đường rồi.

"Xin lỗi." Tô Dịch Thừa chủ động thừa nhận sai lầm, giải thích: "tạm thời bên

này xảy ra chút chuyện."

"Em đâu có nói gì." An Nhiên lẩm bẩm, thật ra thì cô đâu phải không biết anh

rất bận việc, tất nhiên là hiểu cho anh, chỉ là vừa hiểu vừa thương anh, sợ anh

thế này không có thời gian nghỉ ngơi, quá mệt mỏi.

"Ừ, bà xã của anh rất thiện nhân giải ý (*)." Tô Dịch Thừa ca ngợi.

"Miệng lưỡi trơn tru." Bên kia mặc dù An Nhiên nói như vậy, nhưng khóe miệng

vẫn không ức chế được, không ngừng nở nụ cười, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Tô Dịch Thừa khẽ cười hỏi, "đã từ bệnh viện về?"

"Ừ, bây giờ em đang ở nhà mẹ, mẹ bảo tối nay đến ăn cơm." An Nhiên nói.

Nghe nói cô ở nhà mẹ đẻ, thế này thật đúng ý anh, nói: "tối nay Tử Ôn tìm anh

có việc cần, không đến đó ăn cơm được rồi, anh và Tử Ôn nói xong sẽ đến đón

em."

Nhắc đến Diệp Tử Ôn, An Nhiên chợt nghĩ đến cái gì, nói: "Dịch Thừa, tối nay

anh thử hỏi dò Diệp Tử Ôn." Nhớ tới Dịch Kiều khóc thật tủi thân và bất lực thật

đau lòng người khác ở đại viện quân khu lần trước.

Nhíu mày, Tô Dịch Thừa khó hiểu hỏi: "tại sao?"

An Nhiên kể lại sơ lược chuyện lần trước cho anh: "anh thử hỏi dò xem rốt

cuộc anh ta có thái độ gì với Dịch Kiều, nếu thật sự không thể nào thích, vậy

chúng ta nên sớm bảo Dịch Kiều buông tay." Chuyện tình cảm không thể gượng ép

được, kéo dài càng lâu thì càng tổn thương càng sâu, đôi khi phải quyết định

thật dứt khoát, cho dù đau, cũng chỉ là ngắn ngủi.

Tô Dịch Thừa im lặng một lúc, gật đầu, nói: "được."

Chỗ cũ mà Diệp Tử Ôn chỉ là một khu nghỉ dưỡng cao cấp – Trương gia hội sở,

bên trong có quán cà phê và quán ba độc lập, là một nơi thanh tĩnh thường được

những người không muốn bị người khác quấy rầy đến không gian riêng tìm đến, dĩ

nhiên thềm cửa ở nơi này cũng cao, người bình thường căn bản vào không được, chỉ

tính phí năm đã trên trăm vạn. Mà Diệp Tử Ôn là nhà thiết kế hồi đó của Trương

gia hội sở, cho nên là hội viên suốt đời ở đây, vì cân nhắc đến thân phận của Tô

Dịch Thừa, đến những quán ăn đêm, quán ba bình thường sợ bị người ta dùng để

viết bài, cho nên nơi đây trở thành nơi tụ tập thường xuyên nhất của bọn họ.

Khi Tô Dịch Thừa đến Diệp Tử Ôn đang ngồi một mình uống rượu ở quầy ba, mở

một chai whisky, vậy mà đã uống hơn nửa.

Ngồi xuống cạnh cậu ta, gọi cốc nước lọc, ngoài ra thêm một mỳ ý, tối nay anh

không định uống rượu, để còn lái xe đón An Nhiên về nhà. Xoay người nhìn người

bên cạnh, Tô Dịch Thừa lành lạnh nói: "cậu gọi mình tới không phải là muốn mình

phụ trách lái xe đưa cậu về đấy chứ."

Diệp Tử Ôn lại ngửa đầu nhấp một hớp, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Tô Dịch

Thừa, hỏi: "tiểu Kiều có bạn trai rồi?" Hai ngày trước anh bắt gặp cô khoác tay

một người đàn ông đi dạo phố rất thân mật, hai người còn vừa cười vừa nói, hơn

nữa hơn một tuần qua, con bé kia thế mà không gọi cho anh cuộc nào, đây là

chuyện chưa từng có, hại anh mấy hôm nay cứ có cảm giác có gì đó không bình

thường, cả người không dễ chịu!

Tô Dịch Thừa khẽ nhíu mày, hình như chưa cần anh mở miệng dò hỏi, người nào

đó chưa đánh đã khai rồi.

Cũng không lập tức trả lời câu hỏi của cậu ta, xoay người nhận lấy nước mà

nhân viên phục vụ đưa tới, Tô Dịch Thừa lễ phép nói cám ơn, "cám ơn."

Hiển nhiên có người sốt ruột, bất mãn nói: "này, mình đang hỏi cậu đấy."

Lúc này Tô Dịch Thừa mới quay đầu nhìn, bình tĩnh lắc đầu, nói: "mình không

rõ lắm."

Diệp Tử Ôn cau mày, "cậu làm anh trai người ta thế nào vậy, chẳng quan tâm

đến cô ấy tí nào!"

Tô Dịch Thừa bưng cốc lên uống một hớp, bình thản nói: "cô ấy đã không còn là

trẻ con rồi, phải là đứa trẻ rồi, không phải chuyện gì cũng cần mình giám

sát."

"Cô ấy là em gái cậu a!" Đối với sự hờ hững của anh, Diệp Tử Ôn kích động bất

mãn.

Lại quay đầu, Tô Dịch Thừa cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cậu

ta.

Diệp Tử Ôn bị anh nhìn mà toàn thân không được tự nhiên: "cậu nhìn cái

gì?"

Tô Dịch Thừa cười khẽ nói: "mình cho là cậu đã sớm biết Dịch Kiều là em gái

mình từ hai mấy năm trước rồi."

Diệp Tử Ôn sững lại, một câu nói cũng không nói ra được.

Tô Dịch Thừa mở miệng, nghiêm túc nói: "Diệp Tử Ôn, nếu cậu không cho được

tình cảm mà Dịch Kiều muốn, thế thì cậu đừng có tùy tiện cho nó hi vọng, dần dà,

không được cậu đáp lại, một ngày nào đó nó sẽ buông tay." Đây là cảnh cáo của

một người anh trai thương yêu em gái mình dành cho cậu ta!

Diệp Tử Ôn sững sờ nhìn anh, anh chưa từng nghĩ tới có một ngày Dịch kiều sẽ

bỏ cuộc, từ nhỏ cô như cái đuôi bám theo anh, anh thật sự chưa từng nghĩ nếu sau

này cô không đi theo sau anh nữa thì anh sẽ thế nào, chưa từng nghĩ đến!

Tô Dịch Thừa xoay người, không nhìn cậu ta nữa, uống nước chờ mỳ ý được đưa

lên.

"Tử Ôn?" Phía sau truyền đến một giọng nói đàn ông trầm thấp, Diệp Tử Ôn im

lặng như là còn chìm trong cảm xúc của mình, chưa kịp phản ứng lại, Tô Dịch Thừa

bên cạnh anh xoay người sang, đến khi thấy rõ người đàn ông cách bọn họ mấy bước

kia, có chút bất ngờ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 120
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...