Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 34

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trước khi tan tầm Lâm Lệ gọi điện thoại bảo An Nhiên ăn cơm tối với cô, giọng

điệu có vẻ không tốt.

An Nhiên vốn định từ chối, vì gần đây cô đã đồng ý với

Hoàng Đức Hưng về bản thiết kế phòng khách của tòa nhà chính phủ kia, hiện tại

cô mới bắt đầu phác thảo còn chưa xong, phải tranh thủ mấy đêm nữa. Nhưng mà còn

chưa nói ra khỏi miệng, ‘lão phật gia’ Lâm Lệ bên kia đã nói, không cho từ chối.

Cuối cùng lời từ chối của An Nhiên chỉ có thể để lại trong lòng.

Sau khi Lâm

Lệ tốt nghiệp đại học liền đi làm nhân viên bán hàng ở một công ty bất động sản,

bình thường đều vô dục vô cầu, hơn nữa thu nhập của Trình Tường rất ổn, nên Lâm

Lệ cũng không quá chú trọng công việc, nên đó là lý do, dù đã làm ở công ty này

sáu năm, các đồng nghiệp cùng thời với cô thì đã làm quản lý, giám đốc, chỉ có

cô vẫn là một nhân viên bán nhà nho nhỏ, công việc bình thường chỉ đạt chỉ tiêu

hàng tháng.

Lúc tan việc An Nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Lệ nói là cô ấy

đã đợi ở dưới cổng công ty, bảo cô nhanh chóng đi xuống, An Nhiên không biết xảy

ra chuyện gì, chỉ đoán có thể cô ấy và Trình Tường cãi nhau, nhưng mà theo cô

thấy từ giọng điệu của Lâm Lệ bây giờ, thì sự việc còn nghiêm trọng hơn cô

tưởng, nghĩ thế, An Nhiên vội vàng thu dọn, cầm túi xách liền đi ra ngoài, ngay

cả cửa phòng làm việc cũng quên đóng.

An Nhiên lái xe từ nhà để xe đi ra đã

thấy Lâm Lệ đứng ở cổng công ty, sắc mặt rất kém, cạnh chân còn có một cái

thùng.

An Nhiên hạ cửa xe gọi cô ấy một tiếng, thấy Lâm Lệ ôm lấy cái thùng

đi về phía cô, kéo cửa sau xe ra, trực tiếp ném thùng giấy vào, sau đó tức giận

vòng qua đầu xe mở cửa lên xe. Mặt không thay đổi nói: “Lái xe.”

An nhiên

thấy sắc mặt cô không bình thường, thì không hỏi nhiều, liền khởi động xe lên

đường.

Xe lên đường một lúc lâu, An Nhiên mới mở miệng hỏi Lâm Lệ: “Lão phật

gia, chúng ta đi đâu?”

“Du Nhiên Cư.” Lâm Lệ oán giận nói.

“Khụ…” An Nhiên

sặc nước miếng của mình, quay đầu nhìn Lâm Lệ nói: “Hay là, hay là đổi chỗ khác

đi, đi nhiều rồi ăn cũng chán.”

Lâm Lệ ngoảnh mặt lại, trợn mắt nhìn cô, nói:

“Đổi cái gì mà đổi, đổi chỗ có thể ăn cơm không mất tiền sao?”

An Nhiên toát

mồ hôi, thì ra là cô muốn ăn cơm chùa a!

Khi tới Du Nhiên Cư, An Nhiên liền

tìm nơi xó xỉnh để ngồi, Lâm Lệ hình như rất bực bội, lấy thực đơn mỗi món gọi

một lần, khiến nhân viên phục vụ đứng một bên há hốc mồm, hỏi An Nhiên có phải

còn người đến nữa không, có cần đổi lên gian phòng trên tầng không.

An Nhiên

hơi lúng túng lắc đầu, đoạt lại tờ thực đơn trong tay Lâm Lệ, liền trả lại cho

người phục vụ, vội nói cứ như vậy đã, rồi bảo nhanh đem thức ăn lên.

Người

phục vụ gật đầu lia lịa, lấy lại thực đơn, thuận tiện đưa nước lọc lên.

An

Nhiên nhìn vẻ mặt khó coi của Lâm Lệ, cố gắng thoải mái hỏi: “Làm sao thế, tên

nô tài kia trêu chọc lão phật gia của chúng ta không vui rồi?”

“Hừ, có mấy

người thật không biết xấu hổ, anh ta nghĩ anh ta là thứ gì, anh ta nghĩ là ta

muốn làm việc dưới quyền anh ta a, cũng không nhìn lại chính bản thân mình, cái

đồ tham mộ hư vinh bám váy đàn bà, nói ra không sợ mất mặt.” Lâm Lệ oán hận

nói.

An Nhiên nghe như lọt vào sương mù, hoàn toàn không hiểu gì: “Chuyện gì

a, nói cho ta một chút.”

Lâm Lệ quay đầu, nhìn An Nhiên nói: “An Nhiên may mà

hồi đó mi không ở cùng chỗ với anh ta, tên đó căn bản không phải là thứ gì

tốt!”

“Mi đang nói đến Mạc Phi?” An Nhiên thử hỏi.

“Không phải anh ta thì

còn ai.” Lâm Lệ càng nghĩ càng giận, cô căn bản không biết ông chủ mới của công

ty chính là Mạc Phi, hơn nữa vừa đến, liền tung tin nói cô lười làm, không đủ

tích cực trong công việc, công ty không tuyển dụng nữa.

“Rốt cục có chuyện gì

xảy ra?” An Nhiên có chút mơ hồ, không rõ vì sao Mạc Phi liên quan đến Lâm Lệ,

hơn nữa lại liên quan đến công việc.

Lâm Lệ uống một hớp nước rồi nói, thì ra

là trước đó không lâu, công ty Lâm Lệ bị một công ty kiến trúc lớn của Mỹ mua

lại, mà hôm nay là ngày ông chủ mới đến tiếp nhận, Lâm Lệ không ngờ người đó là

Mạc Phi. Vừa trông thấy anh ta cô liền mắng anh ta là kẻ giả nhân giả nghĩa,

không may bị những người qua lại nghe thấy, Lâm Lệ là người trắng đen rõ ràng,

tốt là tốt, không tốt là không tốt, nhìn thấy anh ta, cũng không chút khách khí

lườm nguýt, không yếu thế chút nào.

Ngay tại chỗ thì Mạc Phi cũng không tức

giận, nhìn cô một cái rồi quay đầu đi lên. Lâm Lệ quay về chỗ ngồi bắt đầu đánh

đơn xin từ chức, nhưng có người tốc độ nhanh hơn, Mạc Phi vừa lên chưa đầy 10

phút đồng hồ, người ở bộ phận nhân sự liền gọi cho Lâm Lệ, báo rằng bộ phận nhân

sự thúc dục, Lâm Lệ đành bỏ lại cái đơn từ chức mới đánh được một nửa, rồi đi bộ

phận nhân sự. Không ngờ vừa vào bộ phận nhân sự, quản lý bộ phận nhân sự liền

ném giấy sa thải vào mặt cô, nói cô lười biếng, không tích cực liền sa thải

cô.

Lâm Lệ không nói gì, trực tiếp cầm giấy đến ầm ĩ phòng tổng giám đốc, đẩy

cửa vào mắng Mạc Phi một trận, sau đó ném giấy vứt lên bàn anh ta, không nghĩ

đến anh ta còn tuyệt tình hơn, gọi thẳng bảo vệ kéo cô ra ngoài, cuối cùng còn

giao cho bảo vệ giám sát cô thu dọn đồ đạc, xác nhận cô không lấy gì của công ty

mới để cô rời đi.

Lâm Lệ chưa bao giờ bị đối xử như thế, cơn giận trong lòng

kia vẫn dâng lên hừng hực, cuối cùng gọi điện cho An Nhiên, sau đó đón xe đến

trước cổng công ty cô.

“Kẻ giả nhân giả nghĩa, chính là kẻ bỉ ổi, có mặt mà

không đáng làm người, không phải thứ gì tốt.” Lâm Lệ tức giận nói, tay thì hoạt

động không ngừng, cầm đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt to, nhét vào miệng

nhưng vẫn không quên nói với An Nhiên: “May mắn, may mắn năm đó các ngươi không

ở cùng nhau.”

An Nhiên nhìn cô không phản bác, cũng không có vạch trần năm đó

Lâm Lệ khen ngợi với cả phòng kí túc xá là Mạc Phi và Trình Tường là hai cực

phẩm của T Đại, đẹp trai nhất, thành tích hạng nhất, tướng mạo hạng nhất, nhân

phẩm hạng nhất. Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ không tin Mạc Phi là người

tuyệt tình như thế, nhưng qua buổi sáng hôm nay, cô hiểu được một đạo lý, qua

thời gian, cái gì cũng thay đổi, nhất là người, trước kia quen thuộc như vậy

nhưng gặp lại cũng chỉ là người xa lạ.

Lâm Lệ uống một hớp nước, nuốt thức ăn

trong miệng xuống, sau đó lại vươn đũa gắp miếng tôm rim, vừa nói: “Ta thấy a,

hiện tại ông xã của mi bây giờ không tệ, ít nhất mạnh hơn anh ta rất

nhiều.”

An Nhiên sửng sốt, nhìn cô nghi hoặc: “mi đã gặp Tô Dịch Thừa?” Cô

không nhớ đã giới thiệu cho bọn họ gặp nhau lúc nào a!

“Tô Dịch Thừa? Ai là

Tô Dịch Thừa?” Chiếc đũa gắp rau dừng lại, Lâm Lệ rơi vào trạng thái ngây

dại.

An Nhiên đảo mắt trắng dã, có một loại cảm giác vô lực.

Thấy cô như

thế, Lâm Lệ nhanh chóng phản ứng lại, “nga, chồng mi a, ta chưa từng gặp a, mi

đã giới thiệu cho chúng ta gặp mặt sao?”

An Nhiên toát mồ hôi, bưng nước lên

uống một ngụm lớn, mới hỏi: “Gặp cũng chưa gặp, vậy sao mi biết là anh ta có tốt

hay không.”

Lâm Lệ nhìn một bàn đầy thức ăn này, sững sờ nói: “Ăn uống thả

cửa nhiều như thế này mà không phải trả tiền, còn không tốt!”

An Nhiên hết

chỗ nói rồi, nhìn một bàn đầy đồ ăn kia, cô không nói ra được nửa lời.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 34
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...