Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 18

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lâm lệ không trấn lột được An Nhiên, mặc dù được ăn một bữa hải sản nhưng vì hai

người các cô ai cũng không biết Du Nhiên Cư lại là nhà hàng của em gái Tô Dịch

Thừa, cho nên bữa ăn này Tô Dịch Kiều trực tiếp vung bút miễn thanh toán, lại

hào phóng nói với nhân viên Du Nhiên Cư, lần sau An Nhiên tới nữa cũng miễn toàn

bộ hóa đơn. An Nhiên ngượng ngùng từ chối, Tô Dịch Kiều cười to, chỉ nói đạo lý

người trong nhà đến ăn cơm, lại còn dùng tiền. An Nhiên miễn cưỡng cười, nghĩ

thầm nhất định lần sau không thể đến đây rồi.

Cơm nước xong vốn định đi dạo

phố với Lâm Lệ, nhưng tiếc rằng thức ăn ở Du Nhiên Cư quá ngon, khiến Lâm Lệ ăn

quá no, cuối cùng trực tiếp gọi điện thoại cho Trình Tường để anh lái xe tới đón

người.

Đợi hai người ngồi lên xe Trình Tường, vừa mới đóng cửa xe, Lâm Lệ lôi

kéo tay An Nhiên nói lời thấm thía: “An tử, mi kề cận người giàu có rồi!”

An

Nhiên nhìn vào mắt cô, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài lẩm bẩm: “ta cũng

có cảm giác như vậy…” Theo cô thấy mọi mặt của Tô Dịch Thừa đều không tệ, không

ngờ điều kiện của anh tốt như vậy, vừa rồi Tô Dịch Kiều nói Tô Dịch Thừa có phần

trong Du Nhiên Cư, ban đầu khi bắt đầu gây dựng vốn, anh cũng có công sức trong

đó. An Nhiên không hỏi nhiều nữa, cô không biết tại sao anh lại đồng ý kết hôn

với cô, có lẽ như anh nói, anh cũng cần một người vợ mà cô đúng lúc thích hợp

thôi.

Trình Tường đưa An Nhiên về nhà trước, sau đó mới quay xe vòng về nhà

mình. Khi An Nhiên về đến nhà chỉ có một mình Lâm Tiểu Phân đang ngồi trên ghế

sô pha, Cố Hằng Văn dạy cao trung, lại sắp đến kỳ thi tốt nghiệp cao trung nên

dù là thứ bảy, cũng phải lên lớp.

An Nhiên để túi trên tủ, gọi mẹ, mà Lâm

Tiểu Phân không phản ứng gì, gọi tiếp câu nữa, Lâm Tiểu Phân vẫn không phản ứng,

An Nhiên nhẹ nhàng nhíu mày, đi đến chỗ bà, chỉ thấy Lâm Tiểu Phân lặng yên ngồi

đó, trong tay cầm một tấm ảnh, hai mắt nhìn về phía trước vô thần.

“Mẹ?” An

Nhiên gọi lần nữa, lúc này Lâm Tiểu Phân nghe thấy được, giật mình hoàn hồn,

thấy An Nhiên có chút mất tự nhiên, tay vội vàng vòng ra phía sau như sợ cô nhìn

thấy cái gì.

“Nhiên, Nhiên Nhiên, con, con đã về rồi!” Lâm Tiểu Phân nhìn cô

nói, như đang che giấu.

“Vâng.” An Nhiên gật đầu, nhìn mẹ có phần không yên,

lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Không, không sao, mẹ thì có thể sao

chứ, ha ha.” Lâm Tiểu Phân cười, dùng nụ cười để che giấu tâm tình của mình, như

là sợ An Nhiên hỏi đến, vội vàng đứng lên, nói: “Nhiên Nhiên, còn chưa ăn đi, mẹ

đi làm cơm.”

An Nhiên nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã sắp đến hai giờ, kéo

tay mẹ, nói: “mẹ, con ăn rồi, buổi sáng lúc con ra ngoài, con đã nói với mẹ là

buổi trưa con đi ăn cơm với Lâm Lệ, mẹ quên sao?”

Lâm Tiểu Phân sửng sốt,

nhưng ngay sau đó bật cười, lắc đầu nói: “đúng vậy a, lúc ra khỏi cửa con đã nói

là đi ăn cơm với Lâm Lệ, con xem mẹ, mẹ nhiều tuổi rồi, thật sự là vô tích sự

rồi.”

An Nhiên ôm lấy mẹ, nói: “mới không có, mẹ vẫn giống hai mươi năm

trước, vẫn xinh đẹp, trẻ trung như thế, không hề già hơn chút nào.”

Lâm Tiểu

Phân vỗ vỗ con gái, cười nói: “con a, chỉ biết trêu chọc mẹ.”

An Nhiên cười

cười, ôm mẹ một lúc lâu, sau đó mới buông bà ra, nói: “mẹ, con đi nấu cơm cho

mẹ.”

Lâm Tiểu Phân gật đầu, nhìn con gái vào phòng bếp, cúi đầu nhìn lại tấm

ảnh trong tay, đó là một bức ảnh cũ, trong đó có một người thanh niên mặc áo sơ

mi trắng, đeo kính, tác phong nhanh nhẹn.

Khi Lâm Tiểu Phân ăn cơm, có điện

thoại từ bên công trường tới nói là có tình huống ngoài ý muốn, có người ở công

trường bị khối bê tông đè xuống, bị thương, hiện tại đã được đưa tới bệnh viện

rồi.

An Nhiên vội vàng cầm túi ra ngoài, hoảng hốt sẽ loạn, đến nhà xe mới

nhớ ra xe vẫn để ở công ty, căn bản không lái xe về, vội vàng nhanh chóng chạy

đến bên đường bắt xe đi thẳng đến công trường. Địa điểm xảy ra chuyện không may,

chỉ thấy tổng giám độc Hoàng Đức Hưng đã đến, đó là một người đàn ông trung

niên, đầu hói, bụng phệ. Thật ra thì Hoàng Đức Hưng có thể coi như là thầy giáo

của An Nhiên, hồi xưa khi An Nhiên mới tốt nghiệp ra ngoài thực tế cùng ông ta,

hơn nữa trong sáu năm này, ông cũng cũng dạy An Nhiên rất nhiều.

An Nhiên đội

mũ bảo hộ đi tới chỗ tổng giám đốc: “Tổng giám.”

Hoàng Đức Hưng quay đầu nhìn

cô, sau đó xoay người: “nghe họ nói khối bê tông đột nhiên rơi từ trên xuống,

lúc đó người kia vừa vặn ở phía này.”

An Nhiên ngửa đầu nhìn lên, thấy trên

cao cách mười mét chỗ ban công trước cửa sổ có một khoảng trống lớn, nhìn dưới

chân, đá vụn tán loạn, trên mặt đất còn nhìn thấy vết máu đỏ lòm.

“Người đó

như thế nào?” An Nhiên hỏi. Trên mặt đất có nhiều máu chảy như vậy, nhìn cũng

khiến người ta sợ hãi.

Hoàng Đức Trung lắc đầu, thở dài nói: “không tốt, bệnh

viện vừa gọi điện thoại, chưa cấp cứu xong, mới vào phòng giải phẫu

trước.”

An Nhiên ngẩn ra, trong ngực có một loại cảm giác đau đớn khó

tả.

“Là bản thiết kế có vấn đề?” An Nhiên hỏi, bản thiết kế khu vực vườn hoa

này là do một tay cô thiết kế, từng bản, từng khâu cô đều tính toán tỉ mỉ, theo

lý mà nói hẳn phải không có vấn đề gì mới đúng.

“Nguyên nhân sự cố chúng ta

đang điều tra.” Hoàng Đức Hưng nói, xoay người, “đi thôi, trước khi nguyên nhân

sự cố được điều tra rõ ràng thì phải tạm dừng toàn bộ thi công.” Nói xong, không

nhìn lại An Nhiên, quay đầu đi thẳng.

Một mình An Nhiên ở lại công trường một

hồi lâu, cuối cùng khi mặt trời ngả về phía tây, chân trời từ từ chìm vào bóng

tối, An Nhiên mới xoay người rời khỏi công trường.

Đi một mình trên đường,

không có mục đích, không có phương hướng, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh

tượng vừa nhìn, tầng cao bị đổ nát, đá vỡ vụn trên đất cùng với vết máu loang

lổ.

Một mình An Nhiên đứng trên đường quốc lộ, cô chưa bao giờ nghĩ tới bản

thiết kế mình vẽ sẽ làm người bị thương.

Điện thoại di động trong túi điên

cuồng vang lên, An Nhiên không để ý đến, còn đối phương dường như rất kiên nhẫn,

gọi một lần lại một lần, khi di động vang lên lần thứ ba, rốt cuộc An Nhiên cầm

lấy nhấn nút nghe.

“Ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại vẫn là thanh âm vừa quen

thuộc lại vừa xa lạ, chẳng qua lần này giọng nói có chút nóng nảy.

“Bên

ngoài.” An Nhiên chậm rãi trả lời.

“Xảy ra chuyện gì?” Tô Dịch Thừa nhạy cảm

hỏi.

An Nhiên không nói gì, sững sờ nhìn về phía trước, ánh đèn lấp lánh,

Giang thành vào ban đêm càng mỹ lệ hơn so với ban ngày.

Thấy cô không đáp, Tô

Dịch Thừa lại nói: “nói cho anh biết địa chỉ, bây giờ em đang ở đâu.”

An

Nhiên nhìn đường phố một chút, cuối cùng nói cho anh địa chỉ.

Tô Dịch Thừa

lái xe tới đây đã là chuyện của nửa tiếng sau rồi, lúc này anh trông có chút

nhếch nhác, đầu tóc vốn chỉnh tề lúc này có phần lộn xộn, sắc mặt cũng lộ ra

chút mệt mỏi, chỉ có cặp mắt kia vẫn thâm thúy hữu thần như cũ.

“An Nhiên?”

Tô Dịch Thừa nhẹ giọng gọi.

An Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn anh, đứng lên,

đáp: “ừ, anh đến rồi.”

Tô Dịch Thừa gật đầu, kéo cô lên xe, quan tâm tự tay

thắt dây an toàn cho cô.

An Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô thần,

không có tiêu cự.

“Có chuyện gì xảy ra?” Tô Dịch Thừa có phần lo lắng hỏi,

thấy cô có cái gì không đúng.

Im lặng một lúc lâu, đang lúc Tô Dịch Thừa cho

là cô không muốn mở miệng, cô nói: “xế chiều nay ở công trường, một khối bê tông

trên sân thượng tầng ba đột nhiên rơi xuống, đè chết người rồi.”

“Là bản

thiết kế có vấn đề?” Tô Dịch Thừa hỏi.

An Nhiên lắc đầu, nói: “không

biết.”

Tô Dịch Thừa không hỏi nhiều nữa, trực tiếp khởi động xe đi, anh chưa

nói đi đâu, An Nhiên cũng không hỏi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 18
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...