Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 135

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tần Nhược Lan lại có kích động muốn đánh y, mím môi nói lớn:

- Em nói, trong nhà chỉ có mình em, muốn mời anh ở lại ăn tối có được không?

Ra thế, Trương Thắng thở phào:

- Ừ, được.

Tần Nhược Lan tức thì hớn hở, tung tăng chạy vào bếp:

- Anh ngồi xem TV đi, em đi làm cơm.

Chẳng mấy chốc trong bếp truyền ra tiếng băm chặt ầm ầm, còn to hơn cả tiếng TV phát ra, Trương Thắng chẳng tập trung xem TV được, lúc thì cảm thương cho mối tình đầu vừa tan vỡ, lúc thì nhìn Tần Nhược Lan buộc tạp dề chạy qua chạy lại như chú chim non vui vẻ.

Cả một bàn thức ăn ề hề dần dần xuất hiện, thịt hộp của Vương đại tỷ, chân giò muối của Hoắc đại ca, chân gà ngâm dấm đóng hộp, cá đóng hộp, thịt bò đóng hộp... Có hai món không đóng hộp, nấm xào và trứng rán.

Nhìn vẻ mặt của Trương Thắng, Tần Nhược Lan xấu hổ vô cùng:

- Em, em ở nhà một mình, nên lười... Thực ra em biết nấu ăn đấy.

Trương Thắng suýt cười ra tiếng:

- Ừ, thế cũng được, rất thịnh soạn.

Tần Nhược Lan vỗ ngực thở phào:

- Anh không chê là tốt rồi, ăn đi, món nấm là do em làm.

- Ừm, ngon.

Trương Thắng cầm đũa lên, gắp một ít, chỉ là nấm tươi cho vào chảo mỡ rồi ít gia vị thôi, ít nhất thì vừa mồm, không mặn không nhạt.

Tần Nhược Lan rót cho y một ly rượu vang, ngồi xuống đối diện, tay chống cằm, nhìn y ăn đầy hạnh phúc.

Trương Thắng chẳng đói cũng chẳng muốn ăn, chỉ đơn thuần liên tục cho thức ăn vào miệng nhai nuốt, miệng hàm hồ:

- Em cũng ăn đi.

- Vâng.

Tần Nhược Lan ngọt ngào đáp, nhưng chẳng có động tác gì.

Nữ nhân vào bếp, hạnh phúc nhất không phải làm ra bữa tiệc thịnh soạn ai cũng khen, mà là nìn nam nhân mình yêu ăn ngon lành, đó là báo đáp lớn nhất cho sự vất vả của họ. Trương Thắng không hiểu lắm, lại giục, Tần Nhược Lan mới cầm đũa lên.

Bữa cơm ăn rất chậm, cũng không nói nhiều, cuối cùng cũng ăn hết, Trương Thắng thở phào như hoàn thành nhiệm vụ nặng nề, nụ cười trên môi Tần Nhược Lan biến mất, thay vào đó là bất an.

- Anh ăn xong rồi.

- Vâng.

Tần Nhược Lan lại bắt đầu bận rộn dọn dẹp, không nhìn y:

- Tám rưỡi rồi.

- Ở thêm một lúc đi.

- Không sớm nữa, anh phải về.

Trương Thắng đứng dậy đi ra cửa, Tần Nhược Lan quyền luyến theo sau.

- Thắng, lâu như vậy, anh có nhớ tới em không?

Thấy Trương Thắng đã thay giày xong, Tần Nhược Lan không kiềm lòng được nữa:

Trương Thắng do dự, y chưa bao giờ nói một câu thật lòng khó khăn như thế, hôm ở trước phòng đăng ký kết hôn, biết rõ Tiểu Lộ không muốn nghe lời nói thật, y lại nói không do dự. Tối nay, biết Tần Nhược Lan sẽ thích câu nói thật của mình, nhưng lại không muốn nói, làm người, thật khó.

- Có không? Dù... Chỉ một lần thôi cũng được.

Giọng Tần Nhược Lan làm ai nào nghe thấy cũng đau lòng, Trương Thắng thở dài:

- Không chỉ một lần.

Câu này là sai lầm, y biết, nhưng không muốn làm cô thương tổn.

Tần Nhược Lan lập tức nhào tới ôm lưng y, cô thỏa mãn rồi, chỉ cần Trương Thắng nhớ tới cô là đủ, câu trả lời đó vượt cả kỳ vọng, ôm chặt, thủ thỉ:

- Hôn em một lần, chỉ một lần thôi, giống đêm hôm đó, được không?

Trương Thắng thình lình quay người ôm lấy cô, đem hết đau khổ tổn thương đặt vào nụ hôn cuồng nhiệt, nữ nhân trời sinh là hồ phát tiết tình cảm của nam nhân, Trương Thắng giống như lữ hành đói khát, chìm đắm trong sự ôn nhu của Tần Nhược Lan, có thích, có dục vọng, đa phần coi cô như người thay thế Tiểu Lộ.

Tần Nhược Lan từ bị động chuyển sang chủ động, rồi tới lúc không thể tiếp nhận được, dù cảm thấy khó thở hai cánh tay vẫn quấn chặt cổ y.

Trương Thắng mút lấy chiếc lưỡi thơm Tần Nhược Lan tận tình dâng lên, dục vọng cao dần, tay đưa lên nắm lấy bầu ngực, mềm mại no đủ, làm người ta yêu thích không dời, tay còn lại bóp mạnh bờ mông tròn vểnh.

Khi tay Trương Thắng luồn qua váy Tần Nhược Lan, cô hét lên, đẩy y ra.

Nam nữ là thế đấy, đôi khi nữ nhân chỉ muốn một cái ôm là đủ, nam nhân ôm xong thì ma quỷ trỗi dậy không sao thỏa mãn được, ánh mắt Trương Thắng đã đầy tính xâm lược, nhìn Tần Nhược Lan y phục xộc xệch, càng không chịu nổi, lần nữa ôm lấy cô, những hình ảnh lờ mờ, cảm xúc mạnh mẽ đứt quãng đêm đó ùa về...

Một loạt nụ hôn từ môi, tai tới cổ, hơi thở Tần Nhược Lan cũng nóng lên, nhưng hôm nay cô không say, là cô gái hướng ngoại, hoạt bát, không có nghĩa là tùy tiện trong quan hệ nam nữ, chỉ buông tay đứng đó, mặc cho Trương Thắng phóng túng.

Trương Thắng kéo khóa, cầm tay Tần Nhược Lan nắm lấy thứ đã cứng ngắc của mình:

- Hiện giờ, anh không cần gì hết... chỉ cần em...

- Không, trước tiên... Anh phải nói một câu cho em nghe đã.

- Câu gì?

- Nói, anh yêu em.

Tần Nhược Lan rất nghiêm túc còn có sự khẩn trương:

Trương Thắng không nói, tiếp tục cởi váy cô.

- Buông em ra.

Tần Nhược Lan đột nhiên đẩy mạnh, giọng trở nên lãnh đạm.

Trương Thắng lảo đảo đùi lại, mắt nhìn áo len Tần Nhược Lan bị y kéo lên cao, cái bụng không phẳng lỳ như của Tiểu Lộ mà hơi nhô lên đầy nhục cảm, váy và quần tất của cô cũng bị y lấy mất, cặp đùi trắng bóc nối liền vùng tam giác che bởi cái quần lót đỏ tươi bắt mắt, y liền bị khuất phục:

- Anh, anh yêu em.

- Thắng, em cũng yêu anh, rất rất yêu.

Tần Nhược Lan bật khóc:

Tường bị xô mạnh, mạnh khung tranh chao đảo, rồi đồ đạc trên bàn bị quét xuống đất không thương tiếc, một đôi nam nữ quấn lấy nhau, đầu Tần Nhược Lan ngửa ra sau, hai chân giơ cao, chiếc quần lót vẫn treo lủng lẳng ở cổ trân, cùng với động tác của Trương Thắng, cô dùng mu bàn tay bịt lấy miệng, ngăn không cho mình kêu lên..

Trong phòng khách ấm áp như xuân, vang lên tiếng kêu say lòng người.

....

- Lão Mã, sao rồi?

Tần Nhược Nam mặc quần jean áo khoác da gọn gàng, chui nhanh vào cái xe jeep, vừa chà tay vừa đưa lên miệng thổi hơi cho ấm, buổi tối tuyết ngừng rơi, nhưng vì thế mà càng lạnh, hỏi nhỏ:

Ngồi ở vị trí tài xế là nam tử trung nhiên râu ria, đưa cho Tần Nhược Nam cái bình đựng nước nóng, mắt liếc về căn nhà chếch đó một đoạn:

- Vừa mới về, mai là năm mới, mọi người ngủ muộn, giờ xông vào, chỗ hẹp, dễ kháng cự, đội trưởng Lưu bảo chúng ta đợi thêm.

Tần Nhược Nam vặn mấy lần mới mở được nắp, uống ngụm trà nóng, rùng mình thoải mái:

- Mai phục vào Tết đúng là luôn chuẩn, chúng toàn tự chui đầu vào lưới.

- Tất nhiên rồi, tội phạm cũng là người, tết nhất chú trọng gia đình đoàn tụ, một mình ở ngoài ai chẳng thấy thê lương, nên nhiều kẻ mang tâm lý cầu may về nhà với người thân. Chỉ khổ chúng ta mà thôi.

Hôm nay bọn họ truy bắt Diệp Duy, một tên ma cô giới thiệu, lừa gạt nữ nhân đi bán dâm. Một lần cô gái hắn giới thiệu xung đột với khách chơi, bị khách giết chết, cảnh sát không tìm được ra thân phận của hung thủ, liền tìm hắn, nhưng Diệp Duy cực kỳ cảnh giác, vừa nghe nói có chuyện là trốn luôn. Vì chỉ hắn mới biết hung thủ là ai, nên cảnh sát truy bắt rất gắt.

Tần Nhược Nam nhìn ô cửa sổ sáng đèn, cầm bộ đàm lên:

- Lão Khương, có quan sát được gì không? Hết!

- Phòng khách có bốn nam nhân chơi mạt chược, bàn vừa bày xong, xem chừng định chơi tám vòng. Mẹ nó, trời sắp sáng rồi, bọn này định chơi xuyên đêm à?

Lão Mã nói vào:

- Thôi coi như ngồi cả đêm rồi, về nhà lại bị vợ trách móc nữa. Tiểu Nam, em nói với đội trưởng Lưu cho chúng ta hành động trước đi.

Tần Nhược Nam nhíu mày:

- Bọn chúng đều đang thức, đội trưởng không cho đâu... A, em có cách, anh đợi đó, chuẩn bị về với chị dâu đi.

- Này, cách gì?

Lão Mã hỏi với theo, nhưng Tần Nhược Namđã nhảy xuống xe chạy mất, chỉ biết lắc đầu.

Năm bảy phút sau một đôi nam nữ khoác tay nhau đi tới, trông giống đôi tình nhân đi chơi về muộn, lạ là tay họ xách cái túi to. Lão Mã lập tức cảnh giác định báo tin thì bộ đàm có tiếng truyền ra:

- Mọi người chú ý, tôi an bài Nhược Nam và Tiểu Lý tới địa điểm, tìm cách kéo nghi phạm ra ngoài, mọi người tùy cơ hành động.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 135
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...