Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 95

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

- Mình là đồ khốn kiếp, sao lại làm chuyện đó? Chỉ vì sung sướng nhất thời, làm sao xứng với Tiểu Lộ, làm sao nhìn mặt Chung Tình nữa.

Trương Thắng đã về tới phòng, không ngừng hối hận tự trách:

- Đáng lẽ phải bảo chị ấy cho một cái tát, thêm một cú đá, đồ vô dụng, kém cỏi, sao với Tiểu Lộ thì mày lại không dám làm như thế đi? Vô sỉ!

Di động đột nhiên đổ chuông, Trương Thắng giật nảy mình, tiếng chuông hoàn toàn khác với di động của y, nhìn quanh quất, nó phát ra từ trong áo khoác, chợt nhớ bên trong có nhặt được một cái di động.

- A lô.

- Ha, cuối cùng cũng chịu nhận điện thoại rồi, chắc là đấu tranh tư tưởng cả tối hả?

Trương Thắng ngạc nhiên:

- Sao cô biết tôi đấu tranh tư tưởng... À phải, cô nói tôi nhặt được cái di động không muốn trả chứ gì? Cần phải thế không, chẳng qua là cái di động thôi.

- Cái gì mà chẳng qua? Đừng có mà lớn lối, anh tự nhận mình đấu tranh tư tưởng rồi còn gì.

Trương Thắng đang phiền não, tuy cô gái trong điện thoại giọng dễ nghe, y chẳng có tâm trạng nào dông dài, bực dọc nói:

- Này tôi nợ cô đấy à? Cô mỉa mai châm chọc ai đấy, mất di động người ta nhặt hộ cho không biết nói năng cho tử tế, ai dạy cô vậy hả?

Cô gái trong điện thoại không biết gọi bao nhiêu lần không ai nhận máy, cho nên mới giận dữ, không ngờ người bên kia còn như ăn phải thuốc nổ đốp chát lại mình, lòng càng tức, giọng khinh miệt:

- Bỏ, chả thèm so đo với anh. Đang ở đâu đấy, hẹn chỗ trả điện thoại cho tôi, anh muốn bao nhiêu tiền?

Trương Thắng nổi điên, đem hết khó chịu tích trữ buổi tối trút vào cô gái:

- Gia giáo nhà cô như vậy đấy à, không biết nói một câu cho tử tế. Tôi thiếu tiền chắc, nói cho cô biết, gọi một tiếng đại ca, nói vài câu dễ nghe, sau đó xin lỗi thì tôi trả điện thoại cho, nếu không miễn bàn.

- Này, anh là loại người nào gì?

- Loại người gì à? Tôi thuần khiết như một tờ giấy trắng.

- Ừ, tờ giấy đó viết toàn chữ vô sỉ ấy nhỉ?

Kẻ nói vô tâm, người nghe có ý, Trương Thắng đỏ mặt, ác độc nói:

- Còn cả dâm đãng nữa cơ, tôi vô sỉ, tôi dâm đãng với cô đấy! Có thích không?

"Cạch!" Điện thoại phía bên kia đập vào đâu rồi, Trương Thắng chấn động đau tai, vội đưa điện thoại ra xa, nhìn một lúc, gập máy lại.

Ném cái di động lên ghế sô pha, tâm trạng càng thêm tệ, đang định châm điếu thuốc thì nó lại kêu, bực tức cầm lên, vừa "a lô" một tiếng, bên có có giọng nữ khô khan nói:

- Đồng chí, nhặt được đồ mà không trả, thuộc về chiếm đoạt bất chính, sẽ phải gánh trách nhiệm pháp luật.

- Cô là luật sư à?

-... Cũng gần như thế!

- Cô biết tôi là ai không?

Cô gái di động còn tưởng y định khoa khoang gia thế gì đó, lạnh nhạt đáp:

- Không biết.

- Thế có biết tôi sống ở đâu không?

Cô gái mất kiên nhẫn:

- Không biết!

- Thế cô định truy cứu trách nhiệm pháp luật của tôi thế nào?

Im lặng chốc lát, tiếng sư tử cái rống lên:

- Anh dám đùa bỡn tôi à? Đồ khốn kiếp.

Trương Thắng hả dạ lắm, đáng đời lắm, ai bảo chọc vào lão tử, đang định cho cô gái này điên luôn, thì nghe thấy có giọng phụ nữ trung niên từ xa xa gọi:

- Nhiếp Nhiếp, có chuyện gì vậy hả con?

- À không có gì đâu mẹ, mẹ ngủ đi, con đang mắt một tên lưu manh gọi điện quấy rối thôi.

Là giọng nói rất ngoan ngoãn, rất dịu dàng, cũng rất êm ái, điệu đà. Cùng lúc đó điện thoại cũng cúp luôn.

Trương Thắng gãi đầu, cô gái này chính là con sư tử cái lúc nãy sao?

Ném di động sang, chẳng mấy chốc nó lại reo, mệt mỏi cầm lên:

- A lô, còn chưa chịu thôi à?

- Anh là đồ lưu manh.

Giọng trong điện thoại rất nhỏ, như sợ người ta nghe thấy, vì thế không giống mắng mỏ người khác, mà như làm nũng vậy, Trương Thắng cười ra tiếng:

- Ha ha ha, bạn gái tôi cũng nói thế.

- A, đúng là anh hùng sở kiến lược đồng.

Em gái di động cuối cùng cũng bật cười, như chuông bạc trước gió, trong trẻo vui tai:

Trương Thắng kèm thêm chú thích:

- Đó là vì tôi giở trò lưu manh với cô ấy, nên cô ấy nói thế.

- Anh.... Anh...

Em gái di động muốn nổi khủng, mãi mới nhịn xuống được, hỏi:

- Anh nói đi, anh muốn bao tiền mới trả di động cho tôi.

- Tôi không hề muốn vòi tiền, tôi mà thiếu tiền à?

- Thế anh thiếu gì? Nhân phẩm à?

- Này cô kia... Có ai cầu xin người khác như vậy không hả?

Em gái di động không biết gặp phải chuyện gì không được vừa ý, nghe vậy cười lạnh:

- Tôi cầu xin anh? Phải, tôi đánh mất di động, anh nhặt được, theo lý mà nói, nếu như anh trả cho tôi, tôi nên cám ơn. Nhưng người nhặt được đồ của người khác lại không trả, đó là đạo đức làm người của anh đấy à? Loại người như anh tôi thấy nhiều rồi, hôm qua tôi còn thấy một nam nhân cao lớn vờ va xe đạp vòi tiền học sinh, miệng luôn nói không thiếu tiền, không cần tiền, nói đi nói lại cuối cùng cũng là vì tiền. Không thèm nói với anh nữa, tôi rất thành tâm, tiền tôi sẽ trả, 2000 đồng là đủ nhiều rồi đấy.

Trương Thắng tức tới bật cười:

- Cô chắc mẩm tôi vì muốn tiền của cô chứ gì? Cô biết công ty tôi lớn cỡ nào không? Tôi lái xe đi một vòng mất hơn nửa tiếng đấy.

- Ồ, xe bò chứ gì?

Em gái di động chẳng tin:

- Anh không muốn tiền, nhưng lại không trả di động cho tôi, vậy thì anh muốn cái gì?

- Muốn cô đấy, được không?

- Đồ vô sỉ!

- Tôi vô sỉ cũng là do cô ép! Cô là cái thá gì chứ, dù cho trong cuộc sống có gặp phải chuyện không hay cũng liên quan gì tới tôi? Điện thoại vừa mới thông là cô nói kháy người ta, lớn lối sai bảo, tôi là đầy tớ của cô à? Cô không kiểm điểm bản thân, lại đi đổ lỗi cho tôi. Này em gái, chắc em xinh đẹp lắm nhỉ?

- Xinh đẹp, thế thì sao?

- Biết ngay mà, cái tính thối này của cô đều là do đám nam nhân xung quanh xun xoe chiều chuộng, nhường nhịn cô. Có điều tôi đếch cần gì của cô hết, tôi đếch nghe cô đấy.

Trong điện thoại im phăng phắc, mãi một lúc cô gái mới dùng giọng điệu tiêu chuẩn của nhân viên tổng đài, vừa thân thiết lại khách khí nói:

- Được rồi, là tôi không lịch sự. Xin hỏi anh có thể trả di động cho tôi không? Hiện giờ muộn lắm rồi, nhất định anh không tiện ra ngoài, anh có thể nói địa chỉ, mai tôi đi lấy là được. Anh xem, như thế có được không?

Trương Thắng nghe vậy khoái lắm:

- Như thế mới đúng, ngay từ đầu cô nói như vậy chúng ta chẳng cần cãi nhau. Đồng chí, tôi biết tâm tình của cô không tốt, có lẽ cô có lý do, tôi hiểu, nhưng cô không nên trút nó lên người khác. Tôi thấy quá nhiều những cô gái xinh đẹp suốt ngày vênh vênh kênh kiệu rồi, làm như nam nhân nói nhiều với cô ta thêm một câu là muốn lên giường với mình vậy.

- Lấy tôi ra mà nói, tâm tình tôi cũng không tốt, tôi vừa ở chỗ người ta về, rất mất mặt, rất hổ thẹn, không biết ngày mai còn dũng khí đối diện với người ta không, nhưng cô xem, tôi có nổi giận với cô không? Đó là chững chạc, là lý trí. Nói thật, cô mà cứ giữ cái tính đó, dù có đẹp như tiên, tôi nhìn cũng bực, con gái thông minh không coi dung mạo xinh đẹp thành cư cách của mình, ỷ vào nó ngang ngược...

Em gái đối diện nghe tới toàn thân run rẩy, tay siết chặt điện thoại như muốn bóp nát, nếu không phải sợ đánh thức cha mẹ thì cô đã lần nữa rống lên như sư tử rồi:

- Anh... Anh... Anh là Đường Tăng, tôi phục anh rồi! Chẳng qua chỉ là một cái điện thoại thôi, tôi không thèm, anh cứ giữ đi, không chừng giàu to đấy.

"Cạch!" Một cái, cúp điện thoại luôn.

Trương Thắng hoang mang:

- Mình có nói gì sai sao? Làm gì có, cô gái này thái độ kiểu gì vậy?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 95
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...