Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 30

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trương Thắng chưa bao giờ thấy cái xe này của Từ Hải Sinh, biển số xe cũng không phải của nhà máy, chẳng lẽ là người giống người, nên mình nhìn lầm?

Nơi này xa trung tâm thành phố nên tuyết đọng không được quét dọn mấy, đường khá trơn, Trương Thắng không dám phân tâm nữa. Xe dừng lại ở trước cổng, Trịnh Tiểu Lộ xuống đưa chứng minh thư, nói rõ thân phận, đang làm thủ tục đăng ký thăm người thì hai chiếc xe hơi đi tới, cái đi đầu Trương Thắng nhận ra ngay, là chiếc Santana mà Mạch Hiểu Tề hay lái.

Người từ trên xe xuống quả nhiên là thân thích Mạch Hiểu Tề, bọn họ nhìn thấy Trịnh Tiểu Lộ, ai nấy sắc mặt bất thiện đi tới. Trịnh Tiểu Lộ có chút sợ hãi chào:

- Cháu chào chú, chào dị ạ.

Chị Mạch Hiểu Tề là Mạch Hiểu Thiên, gần bốn mươi tuổi, đã hơi phát tướng, dù dùng lớp phấn trang điểm dày không che lấp được dấu hiệu tuổi tác, hỏi với giọng khó ưa:

- Cô tới đây làm cái gì hả?

Trịnh Tiểu Lộ không ngờ lại lùi một bước, càng rụt rè hơn:

- Em, em mua ít đò, muốn tới thăm anh ấy.

- Thăm ai? Anh ấy nào?

- Em tới thăm.. Hiểu Tề ạ.

"Bốp!" Chẳng hề có dấu hiệu báo trước, một cái tát tai trời giáng trúng mặt Trịnh Tiểu Lộ, Trương Thắng vừa rồi nghĩ chuyện gia đình họ mình không nên tới gần, đứng tránh một bên hút thuốc, đang cúi đầu che gió châm thuốc thì nghe thấy tiếng này, giật mình ngẩng đầu lên.

- Tên Hiểu Tề để cho cô gọi à? Cô tới thăm nó làm cái gì, tránh xa nó ra là nhà chúng tôi tạ ơn trời đất rồi, xéo.

Trịnh Tiểu Lộ một tay ôm má, rưng rưng nước mặt tủi thân nói:

- Sao chị lại nói thế, em đâu có làm gì chứ, em, em chỉ tới thăm anh ấy thôi...

- Còn dám...

Mạch Hiểu Thiên hết sức điêu ngoa, vung tay lên lại lần nữa định tát, cánh tay đi gần hết nửa vòng cung, nhưng lần này chưa chạm vào má Trịnh Tiểu Lộ liền bị một bàn tay chụp lấy.

- Cô có phải do cha sinh mẹ đẻ không phải, tim cô là tim người hay tim chó? Em trai cô phạm tội, liên quan gì tới người khác? Tiên trách kỷ hậu trách nhân, có vấn đề tự xem lại mình trước đi. Tiểu Lộ nợ nhà cô cái gì à? Chẳng qua là yêu em trai cô thôi, hiện giờ trưởng phòng Mạch xảy ra chuyện, cô ấy đội mưa đội tuyết đi đường xa như thế tới thăm, phần tình nghĩa đó, tim gan cô làm bằng gì mà không nhận ra.

Một tràng trách mắng bên tai làm Mạch Hiểu Thiên cả kinh, quay đầu sang một cái liền nhìn thấy một nam nhân lông mày gần như dựng đứng, đôi mắt như muốn phun ra lửa, vốn sợ hãi, nhưng nhìn thấy bộ quần áo rẻ tiền của Trương Thắng liền lộ vẻ khinh miệt:

- Mày là cái thá gì hả? Bạn trai của nó phải không? Hay lắm, em trai tôi còn chưa vào đó mấy ngày, cô đã tìm được người mới rồi, muốn đem tới đây khoe với em trai tôi thì cũng tìm thứ nào ra dáng chút, bằng vào loại lưu manh côn đồ này à?

Trương Thắng tức run người, nếu chẳng phải bà ta là phụ nữ thì y đã tát cho nát cái miệng thối tha đó rồi.

Bà Mạch bấy giờ mới lên tiếng:

- Phí lời với chúng nó làm gì, đi thôi.

Đi được vài bước, bà ta đột ngột quay đầu, chỉ mặt Trịnh Tiểu Lộ, giọng gay gắt:

- Tôi nói cho cô biết, sau này đừng tới nữa, nhà tôi không hoan nghênh cô đâu. Trước kia là tôi không biết mới cho con trai tôi yêu cô, cái thứ sao chổi cô, nếu không phải vì loại hồ ly tinh cô, con trai tôi làm sao xảy ra chuyện.

Con rể bà ta lúc này đã chạy tới gạt tay Trương Thắng, kéo vợ lại, đi qua bên Trịnh Tiểu Lộ, thấy cô nước mắt chan chưa đứng đó, thô bạo đẩy một cái:

- Đừng làm chướng mắt người ta nữa.

Trịnh Tiểu Lộ lảo đảo, túi rơi xuống đất, hoa quả lăn khắp nơi.

- Mẹ nó, nhà các ngươi là cái thứ gì vậy? Con trai bảo bối của các ngươi tham ô hối lộ cũng nhiều năm rồi, năm ngoái mới cùng Tiểu Lộ qua lại, liên quan gì tới người ta.

Cơn giận Trương Thắng chưa lắng xuống lại bùng lên, đang định cho tên kia một đấm thì Trịnh Tiểu Lô lao tới, ôm lấy y:

- Đừng!

- Nếu không phải vì mua nhà mới cho con hồ ly tinh cô, con trai tôi đã không bại lộ. Đồ sao chổi! Đi chết đi!

Bà Trương hét một câu hết sức vô lý rồi đùng đùng nổi giận đi mất:

Với loại người thế này, nói lý lẽ đúng sai cũng vô nghĩa, Trương Thắng nuốt lời muốn nói xuống, cúi người giúp Trịnh Tiểu Lộ nhặt đồ lên, nhưng vừa quay đầu thì giật nảy mình, mặt Trịnh Tiểu Lộ không có lấy chút sắc máu nào, hai cánh môi run run tím ngắt, đôi mắt đen nhìn thẳng phía trước, nhưng chẳng hề có tiêu cự, giống cái xác không hồn.

Cô như chiếc lá rụng trong gió lạnh vô tình của mùa đông, lí nhí biện giải cho bản thân:

- Không phải tôi, không phải tôi, tôi không làm hại ai cả, tôi không phải là sao chổi, tôi không phải.

Trương Thắng không hiểu vì sao câu nói kia lại tạo thành kích thích lớn như thế với Trịnh Tiểu Lộ, thử gọi:

- Tiểu Lộ, em làm sao thế?

Phải gọi tới mấy lần Trịnh Tiểu Lộ mới ngơ ngơ quay sang, nhìn thấy Trương Thắng, chợt tóm lấy cánh tay y giữ rịt lấy, nước mắt ngắn dài, nói như cầu khẩn lại như biện giải:

- Anh Trương, em không phải là sao chổi, em không hại người, không có, thực sự không có mà, em chưa từng muốn hại ai cả...

- Tất nhiên, tất nhiên rồi, chuyện này đâu có liên quan gì tới em.

Tình trạng bất thường của Trịnh Tiểu Lộ làm Trương Thắng hơi e sợ, hết sức an ủi tránh làm cô kích thích thêm:

- Em còn tới thăm anh ta, tặng đồ cho anh ta mà, là cái nhà đó không xứng.

Trịnh Tiểu Lộ như không hề nghe thấy y nói, vẫn lẩm bẩm liên hồi:

- Em không hại người, không phải tại em, em không phải là sao chổi...

Đang nói đột nhiên xoay người chạy đi.

Trương Thắng bị bất ngờ không kịp giữ lại:

- Tiểu Lộ em đi đâu đấy?

Chỉ thấy Trịnh Tiểu Lộ chạy tới bên cửa trại giam, hai tay vịn vào tường, đầu đập mạnh tới:

- Là mình, tại mình, tất cả là do mình, do mình hết, mình đáng chết.

Trương Thắng hết cả hồn vía, nhào tới, vươn tay chụp lấy vai Trịnh Tiểu Lộ, xoay người cô lại.

Ý thức Trịnh Tiểu Lộ bị kích động quá mức đã hoàn toàn phong bế, không còn bất kỳ phản ứng nào với thế giới bên ngoài nữa, cô coi ngực Trương Thắng như bức tường, vẫn đập đầu vào đó, nước mắt trào ra như suối:

- Tại mình, đều tại mình! Mình đáng chết!

Trương Thắng nắm chặt lấy hai bờ vai mảnh dẻ của Trịnh Tiểu Lộ, kéo mũ len ra, may mà có cãi mũ len dày này, nên không rách da chảy máu, nhưng trán đã đỏ tím cả mảng rồi, lòng trảo dâng xót thương vô tận, ôm siết lấy người cô:

- Tiểu Lộ, đừng thế mà, chuyện này không liên quan gì tới em, cho dù không có em, anh ta phạm tội sớm muộn cũng bị bắt thôi, không phải tại em.

Khuôn mặt thanh tú của Trịnh Tiểu Lộ nhăn nhúm vì thống khổ, ánh mắt gần như điên cuồng, Trương Thắng thấy hết, trong lòng hiện lên câu hỏi lớn, mặc dù người Mạch gia nói chuyện rất vô lý, nhưng không tới mức khiến Tiểu Lộ kích thích tới thần trí thất thường thế này, biểu hiện của Tiểu Lộ, phải chăng là do quá khứ từng gặp phải đả kích nào đó?

Được Trương Thắng ôm chặt trong lòng, tâm tình Trịnh Tiểu Lộ dần dần ổn định lại, khi ý thức tỉnh táo, nhận ra mình đang ở trong vòng tay Trương Thắng, không những thế còn là chính mình đang ôm chặt lấy người ta, vội xấu hổ buông tay, đẩy khẽ một cái.

Trương Thắng nhìn cô đầy lo lắng:

- Tiểu Lộ, em không sao chứ, vừa rồi...

Trịnh Tiểu Lộ đã hoàn toàn bình thường, xấu hổ tới không dám nhìn Trương Thắng, lau nước mắt lí nhí nói:

- Em không sao cả, làm anh lo lắng rồi.

Nơi này khuất gió, lại được tắm trong ánh mặt trời, rất ấm áp, Trương Thắng không truy hỏi thêm, cứ lặng lẽ đợi cho cô tự điều chỉnh lại tâm tình, mới nói:

- Ừm, khóc một chút phát tiết ủy khuất trong lòng cũng tốt, cứ dấu trong lòng sẽ sinh bệnh đấy.

- Vâng.

Trịnh Tiểu Lộ đáp gần như không nghe thấy được:

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 30
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...