Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thế Thân

Chương 152

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Đại tiểu thư?" Lúc Lưu Dục nhìn thấy

Liễu Uẩn Nịnh đứng trước cửa, nàng sợ đến nỗi đờ người: "Đại tiểu thư,

sao người lại ở đây?"

—- Đại tiểu thư đã về, vậy nương nương phải làm sao bây giờ?

"Suỵt!" Liễu Uẩn Nịnh bảo nàng nhỏ tiếng một chút: "Đừng la lớn vậy chứ, ta

chuồn tới đây, Nhị tiểu thư đâu?" Nàng ngoái đầu vào xem: "Muội ấy đang

ngủ à?"

Lưu Dục lắc đầu: "Nương nương đã dậy rồi, nhưng hôm qua

nương nương ngất xỉu, hôm nay bệ hạ dặn không được cho nương nương rời

giường, nên nương nương còn đang nghỉ ngơi."

"Hả?" Liễu Uẩn Nịnh nhướng đôi mày thanh tú: "Xem ra bệ hạ rất xem trọng Vận Ngưng nhỉ?"

Lưu Dục cười khẽ: "Chẳng qua bệ hạ là đang xem trọng khuôn mặt nương nương đó thôi!"

Nghe vậy, Liễu Uẩn Nịnh dời mắt sang nhìn nàng, đi vòng quanh nàng dò xét,

đến khi Lưu Dục nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu mới nói: "Ngươi thật sự

cho là vậy sao?"

Lưu Dục cười cay đắng: "Đại tiểu thư, người chưa được tận mắt nhìn thấy đó thôi, nương nương người, ôi......" Lưu Dục

thở dài: "Không nói thì thôi, Đại tiểu thư, lần này bệ hạ đi tìm người

về sao? Vậy có phải người sẽ không bỏ đi nữa không?"

"Vận Ngưng làm sao?" Nàng chau mày hỏi.

—- Nàng ghét nhất là những kẻ ăn nói nửa vời.

"Nói ra thì dài lắm......"

"Vậy nói ngắn gọn thôi!"

Lưu Dục cười cười: "Đại tiểu thư, người không thay đổi chút nào ha!"

"Đang yên đang lành, tại sao ta phải thay đổi chứ!" Liễu Uẩn Nịnh tức giận

trừng nàng, trợn tròn hai mắt, chống nạnh nói: "Ai nói ta sẽ không bỏ đi chứ! Hôm nay ta đến đây cũng vì chuyện này đấy! Vận Ngưng đâu? Mau dẫn

ta đi gặp muội ấy!"

Lưu Dục bình tĩnh nhìn nàng một hồi, bỗng

hỏi: "Đại tiểu thư, xin thứ cho nô tỳ mạo phạm người, nô tỳ muốn hỏi Đại tiểu thư một vấn đề!"

"Vấn đề gì?" Liễu Uẩn Nịnh chau mày: "Muốn hỏi gì thì nói đi, cần gì phải tỏ ra nghiêm túc như vậy chứ! Thật là......"

"Tại sao lúc trước người lại trốn hôn?"

Liễu Uẩn Nịnh ngây ra, sau đó nhìn nàng không vui: "Hỏi cái này để làm gì!"

"Bởi vì nô tỳ muốn biết." Lưu Dục cúi đầu nói: "Đại tiểu thư, người cũng

biết đó, chỉ vì hành động bốc đồng này của người, đã khiến nương nương

phải chịu nhiều đau khổ.

"Chịu nhiều đau khổ gì chứ?" Liễu Uẩn Nịnh chau mày khó hiểu: "Không phải bây giờ bệ hạ đối xử với muội ấy rất tốt đó sao?"

"Rất tốt ư? Ha!" Lưu Dục cười mỉa mai: "Đừng nói chuyện này nữa, Đại tiểu

thư, bây giờ nô tỳ mang người đi gặp nương nương, tốt hay không người tự gặp khắc biết thôi."

Liễu Uẩn Nịnh không hiểu lời Lưu Dục nói

lắm, còn tính hỏi thêm thì Lưu Dục đã quay người đẩy cửa bước vào, Liễu

Uẩn Nịnh phải kiềm nén sự tò mò, lúi húi theo sau.

Cửa sổ trong

phòng tất cả đều được đóng chặt, Liễu Uẩn Nịnh từ ngoài sáng bước vào

nên chưa thích ứng kịp, phải một lúc sau nàng mới nhìn rõ cách bài trí

trong phòng.

Trong phòng ngủ u tối, có không biết bao nhiêu là

bếp sưởi lớn nhỏ, sau tấm bình phong mờ mờ, rèm che thêu hoa văn tinh

xảo buông xuống một nửa, dây cột rèm lấp lánh ánh bạc buông thõng, nhìn

xuyên qua khe hở, có thể thấy trên chiếc giường xa hoa kia không có một

bóng người.

Nàng đang định hỏi thì nghe thấy Lưu Dục thảng thốt: "Nương nương, sao người lại rời giường rồi?"

Nghe giọng nói hơi cao của Lưu Dục, lúc này nàng mới để ý đến cái bóng trắng chỉ mặc mỗi một chiếc áo đơn đang ngồi bó gối bên cửa sổ.

Nàng bỗng giật mình, không thể nào dời mắt khỏi người đó.

—- Chẳng qua chỉ mới có nửa năm mà thôi, tại sao muội ấy lại thay đổi nhiều đến vậy?

Xoay xung quanh nàng, là bi thương đó ư?

"Nương nương, người không chịu mặc thêm áo, nếu bị lạnh nữa thì phải làm sao

đây?" Lưu Dục vừa quở trách vừa lấy áo choàng bọc kín nàng lại.

"Trong phòng có nhiều bếp sưởi như vậy, ta không thấy lạnh." Giọng nói dịu

dàng vang vọng trong căn phòng, Liễu Uẩn Nịnh thấy mũi mình xót xót.

Song sinh có tâm linh tương thông.

—- Vậy nàng thường xuyên cảm thấy đau lòng, là vì muội ấy sao?

Trong nửa năm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Vận Ngưng—-" Nàng nói với vẻ thiếu tự tin, nàng vẫn không rời mắt khỏi bóng hình mảnh mai kia, nàng thấy rất rõ, lúc nàng cất tiếng gọi, người đó

đã khựng lại.

Nàng từ từ bước đến gần, đứng trước mặt Liễu Vận

Ngưng: "Vận Ngưng!" Liễu Vận Ngưng cuối cùng cũng chịu ngẩng mặt lên,

mỉm cười: "Uẩn Nịnh, cuối cùng tỷ cũng về rồi?"

Nước mắt bỗng lại rơi.

"Tại sao? Tại sao lại thành ra như vậy?"

Khuôn mặt giống nàng như đúc ấy, cái khuôn mặt luôn khiến người ta lẫn lộn

ấy, giờ đây lại nhợt nhạt dọa người, yếu ớt như một con búp bê bằng

ngọc, chỉ cần sơ ý một cái là sẽ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ không thể

chắp vá lại được.

Giống nhau như đúc? Không, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phân biệt được.

Một người có khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, một người có khuôn mặt tái xanh

không còn giọt máu, hai khuôn mặt như vậy, dù ngũ quan có giống hơn đi

nữa có ai mà nhận không ra chứ?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 152
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...