Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thế Thân

Chương 181

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đằng chân trời xa xôi, áng mây chiều nhuốm mà lửa đỏ, một màu sắc yêu diễm tựa như ngọn lửa mãnh liệt thiêu rụi đất trời.

Không khí đầu xuân không quá mặn nồng, đâu đâu cũng thấy tuyết đã tan đi quá

nửa, mảnh đất khô cằn dần lộ ra, có vẻ lạnh lẽo, có vẻ hoang vắng.

Liễu Vận Ngưng đứng ngây trước cửa, hai tay chống xuống khung cửa sổ, không

nhịn được run rẩy, đôi mắt mở to không cách nào rời khỏi người đang nằm

trên tấm phản bằng gỗ đơn sơ kia.

Trái tim nảy lên từng hồi.

"Có phải rất tò mò tại sao y lại ở đây không?" Một giọng nói quen thuộc từ

phía sau truyền đến, nàng xoay người ngơ ngác, thì thấy thiếu niên tóc

bạc đứng đó: "Sư phụ?"

"Họ đều cho rằng không nói cho con biết sẽ tốt hơn, nhưng ta lại thấy, như vậy thật không công bằng với y, hơn nữa con cũng có quyền được biết sự thật."

Thiếu niên tóc bạc không

nhìn nàng, đi lướt qua nàng để vào trong, nhìn người thanh niên đang nằm trên giường, lại nói: "Y có thể làm được đến vậy, thật sự ngoài dự kiến của ta."

Liễu Vận Ngưng ngây ra nhìn người thanh niên, bước vào phòng trong vô thức: "Sao chàng lại thành ra như vậy?"

"Bởi vì y đem máu của mình đổi cho con!" Thiếu niên tóc bạc nói.

"Người nói chàng dùng máu của mình đổi cho con?" Trong một thoáng, nàng như

mất đi tất cả tri giác, chỉ biết ngây ra nhìn người thanh niên đang ngủ

say, cảm giác như linh hồn bị rút đi một nửa, không nghe thấy gì, không

nhìn thấy gì, chỉ có khuôn mặt tái xanh của người thanh niên là không

ngừng khắc sâu trong đầu nàng.

"Đúng vậy! Nói thế cũng chẳng sai, đúng là y đã lấy máu mình để cứu con!"

Liễu Vận Ngưng bước đến bên giường, ngồi xuống, bàn tay không ngừng run rẩy

vuốt ve gò má lạnh buốt của y: "Vậy chàng, tại sao còn chưa chịu tỉnh

lại?"

Thiếu niên tóc bạc cũng bước đến bên giường, đứng sau lưng

Liễu Vận Ngưng nhìn người thanh niên đang nằm trên giường: "Chuyện này

cũng chẳng thể trách ta. Trên thực tế, lúc đầu việc thay máu vô cùng

thuận lợi, muốn cả hai đều bình an vô sự là một chuyện vô cùng đơn giản, thật đó, với y thuật của ta, sao có thể để xảy ra sai lầm? Đúng không?

Nhưng đáng chết thay, cái tên này lại giấu ta chuyện y từng bị thương

nặng, hại ta đang làm giữa chừng mới phát hiện ra, có thể giữ lại cái

mạng đã là may mắn lắm rồi! Y có tỉnh lại hay không đều phải xem chính

vận may của y."

Vuốt ve đôi gò má lạnh buốt của y, nàng ngây dại

hỏi: "Vậy tại sao Lưu Dục lại nói dối con rằng chàng đã hồi cung?" Lòng

thấy thật xót xa, không có chỗ để trút, mắt Liễu Vận Ngưng cay xót, thật khó chịu.

"Là y đã dặn Lưu Dục làm vậy, hơn nữa, y cũng không

mong con biết chuyện này, nhưng ta thì thấy làm vậy thật không công bằng với y, chưa kể, con là đương sự, có quyền biết chuyện này."

Thiếu niên tóc bạc nhún vài, tiếp lời: "Ngưng Nhi, tuy trước đây là y không

đúng, nhưng có thể làm được đến vậy đaã là không tệ rồi, y vì con, thậm

chí đến ngôi vị Hoàng Đế cũng bỏ luôn!"

Một câu nói nhẹ như mây trôi gió thoảng lại như tiếng sét giữa trời quang, đánh cho Liễu Vận Ngưng ngây dại.

Thiếu niên tóc bạc nhìn nhìn nàng, nói tiếp: "Hiện tại y đã không còn là

Hoàng Đế nữa, chỉ là một kẻ trên danh nghĩa, không có thực quyền mà

thôi, nếu ngay đến con cũng không cần y nữa, thì y sẽ là kẻ trắng tay."

"Sư phụ......" Nàng nhìn người thanh niên đang say ngủ, cúi đầu hỏi: "Người cũng cho rằng con nên tha thứ cho chàng sao?"

"Cũng?" Thiếu niên tóc bạc khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ chính con cũng nghĩ rằng nên tha thứ cho y?"

Liễu Vận Ngưng vuốt ve gò má Hiên Viên Kỳ: "Con chưa từng trách chàng."

Nàng chỉ không muốn phải quay lại cái lồng giam hoa lệ khiến nàng nghẹt thở mà thôi.

Nhưng—-

Y bây giờ, đã không còn là vị Đế Vương cao cao tại thượng, còn nàng, đã

không còn là Liễu Vận Ngưng ngây thơ không biết gì nữa rồi.

Nàng

chẳng qua chỉ không muốn lấy thân phận của người khác ở cạnh y, nếu thật sự chỉ có thể làm vậy, thì nàng thà rằng rời xa y, không bao giờ gặp

lại nữa!

Nhưng—-

Tại sao bây giờ y lại vì nàng mà làm vậy? Không phải nàng chỉ là một thế thân thôi sao? Vì một thế thân, làm được đến vậy, đáng ư?

Hiên Viên Kỳ, chàng thích Liễu Uẩn Nịnh đến vậy sao?

Thích đến nỗi, dù chỉ là thế thân chàng cũng có thể làm bất kỳ điều gì?

"Đồ đệ ngốc nhà ngươi đó!" Thiếu niên tóc bạc chỉ cần liếc mắt một cái đã

biết hiện tại nàng đang nghĩ gì, y không khỏi nổi giận mắng: "Chẳng lẽ y đã làm đến vậy mà con còn chưa hiểu ra sao? Không phải có chuyện gì

cũng thông minh nhanh nhạy đó ư? Sao trong chuyện này lại ngốc đến vậy?"

Thiếu niên tóc bạc mắng một tràng dài, Liễu Vận Ngưng im lặng nghe, hoặc phải nói, nàng vốn chẳng thèm nghe, nàng đã hoàn toàn chìm đắm trong thế

giới riêng của mình rồi.

"Đồ đệ ngốc—-" Thiếu niên tóc bạc ôm mặt nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Hiên Viên Kỳ nói với ta, người y

thích, từ đầu đến cuối là con đó, cũng tại con ngốc đến không thể nào

ngốc hơn được nữa!"

"......"

"Y nói, người y thích, là

người đã diễn tấu cho Thái hậu nghe hai năm về trước, là người phụ nữ đã làm y động tâm! Cũng do y không nhìn ra được chân tướng mà thôi!"

"......"

"Nói vậy, con đã hiểu ra chưa?"

Lại lườm nguýt cái nữa, thấy nàng như muốn hóa đá hoàn toàn, thiếu niên tóc bạc vuốt vuốt tóc với vẻ buồn bực, phất tay: "Ta mặc kệ đó!" Xoay

người, dậm chân bước ra ngoài.

Để Liễu Vận Ngưng đã hoàn toàn ngây dại ở lại ngơ ngác nhìn người thanh niên đang ngủ say.

"Người mà chàng thích từ trước đến nay là em sao?"—-

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 181
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...