Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thế Thân

Chương 175

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong căn phòng yên ắng, thiếu niên tóc bạc ôm lấy nàng, rất lâu rất lâu sau, y thấy vai mình ươn ướt.

"Đồ đệ ngốc—-"

—- Tại sao trên đời lại có một người ngốc như nó vậy chứ?

"Rõ rang con thích y như vậy, tại sao còn muốn làm như thế?" Thiếu niên tóc bạc vuốt tóc nàng, khẽ hỏi.

"......"

Đáp lại y chỉ là sự im lặng.

"Con sợ y đau lòng hay sao?" Thiếu niên tóc bạc hỏi, mắt vẫn hướng nhìn người thanh niên đang lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ kia.

"......"

Rất lâu rất lâu sau, lúc mà thiếu niên tóc bạc nghĩ rằng nàng sẽ không trả lời, nàng lại mở miệng, giọng trầm buồn mang theo cả sự nghẹn ngào: "Con chỉ hy vọng chàng sẽ không phải tiếp tục chịu đựng nữa."

"Tại sao?" Y biết rõ còn hỏi.

Im lặng một hồi, nàng mới nói: "Sự phụ, người hẳn rõ tình trạng của con nhất, không phải sao?"

"Ừ!" Lần đầu tiên, thiếu niên tóc bạc phải thừa nhận một chuyện khó khăn như vậy.

"Con đã không còn nhiều thời gian nữa rồi......" Nàng khẽ nói, buông mắt, giọng nói không kiềm được sự run rẩy.

—- Thật sự đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Nhưng cho đến tận bây giờ, nàng mới biết mình còn rất nhiều chuyện chưa làm, còn rất nhiều chuyện muốn làm, còn có rất nhiều nuối tiếc nữa.

"Ta biết." Giọng thiếu niên tóc bạc khàn khàn, đầy nỗi tiếc thương: "Ta sẽ cứu con, Ngưng Nhi, ta sẽ cứu con mà!"

Liễu Vận Ngưng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt ngập nước sáng trong như ánh sao trên trời, nhưng nỗi cay đắng trong mắt lại khiến người ta chỉ muốn khóc, lòng y quặn đau.

"Thật ra, cái kết quả này, đã tốt lắm, đã tốt lắm rồi." Nàng khẽ nói, ánh mắt mê mang.

"Thật sự con mệt mỏi lắm, mệt mỏi lắm rồi......" Vì vậy nàng chỉ muốn ngủ một giấc, một giấc thật dài, dù không bao giờ tỉnh lại nữa, cũng chẳng sao cả, bởi vì nàng thật sự rất mệt, mệt chết đi được.

"Sư phụ, người biết không? Cả cuộc đời con, khoảng thời gian hạnh phúc nhất, là tháng ngày hơn mười năm về trước."

Những lời này nàng chưa từng nói với ai, dù là Lưu Dục, cũng chưa từng. Nhưng nếu hôm nay nàng không nói ra, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Thiếu niên luôn thích vận đồ trắng, sự ấm áp đó, nụ cười đó của nhiều năm về trước nàng vẫn luôn khắc sâu trong đầu, chưa từng quên dù chỉ một khắc.

"Thật ra Hiên Viên Kỳ trước kia vốn không phải là một người lạnh lùng như vậy, lúc đó nụ cười của chàng vô cùng ấm áp......" Thỏ thẻ, nàng dần sống lại với những kỷ niệm xưa, không thể kiểm soát mình được nữa.

Thiếu niên tóc bạc im lặng nhìn nàng, không muốn cắt ngang dòng hồi ức của nàng.

Rất lâu rất lâu sau, nàng bỗng cười khẽ: "Lúc ấy chàng thường lén đưa con ra khỏi phủ Thừa tướng chơi, mua mứt quả xâu cho con, còn nhăn mặt chọc con cười, có một lần chàng dẫn con theo, làm sao đó mà đi lộn vào thanh lâu lớn nhất Đế Kinh, người không biết đâu, lúc ấy chàng bị dọa chạy mất bóng, cứ nắm tay con chạy mãi không thôi, cho đến khi chạy xa lắm rồi mà mặt chàng vẫn xanh lè như vậy."

Thiếu niên tóc bạc cố gắng tưởng tượng ra cái vẻ mặt bối rối của Hiên Viên Kỳ khi bị dọa, tiếc là y bị trí tưởng tượng phong phú của mình làm cho tái mặt.

Rùng mình một cái, y nhìn Liễu Vận Ngưng chằm chằm, bắt đầu hoài nghi người mà nàng đang nói đến có phải Hiên Viên Kỳ hay không.

Không phải Hiên Viên Kỳ đang đeo mặt nạ đó chớ?

Y nghĩ.

Liễu Vận Ngưng ngừng một hồi mới nói tiếp: "Chàng còn nói với con, chờ đến khi chàng trưởng thành, có đủ năng lực rồi, chàng sẽ đưa con đi, vì thế, sau khi chàng bỏ đi, con vẫn luôn bấm ngón tay tính từng ngày, chờ ngày này sang ngày khác, chờ năm này qua năm kia, chờ lâu thật là lâu, lâu đến nỗi con gần như tuyệt vọng, thì Nhị nương lại nói với con, chàng cầu hôn con."

Nàng quay đầu nhìn thiếu niên tóc bạc, nụ cười nhạt dần, nỗi cay đắng cũng dần lắng đọng, lắng đọng......

"Trong một thoáng con đã ngờ mình đã tìm được hạnh phúc."

"Hạnh phúc đang chờ ngay sau con đó." Thiếu niên tóc bạc ôm nàng thật chặt.

Nàng đang cười mà cứ như đang khóc, khiến cho trái tim y quặn đau.

Nghe y nói, nàng chỉ lắc đầu: "Không phải như vậy, hạnh phúc, chưa bao giờ dành cho con cả."

"Ngày đại hôn ấy, lúc con còn đắm chìm trong niềm vui thao thức, nghĩ mãi sau khi gặp chàng thì phải như thế nào? Đã lâu không gặp, phải chăng sẽ có chút bỡ ngỡ, nhưng đêm động phòng hôm ấy, con mới hiểu ra, từ đầu tới cuối, con chỉ là một thế thân mà thôi......"

Nước mắt trong suốt tràn khỏi khóe mi, từng giọt từng giọt, đong đầy bi thương.

"Người chàng thật sự muốn lấy chỉ có Liễu Uẩn Nịnh, chàng vốn đã sớm quên mất con rồi."

Cũng chỉ có nàng còn ôm mãi quá khứ chẳng chịu buông, cũng chỉ nàng còn nhớ câu nói đùa của y năm đó.

Cho đến ngày y lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã thích làm thế thân đến thế, vậy thì sẽ đúng như ngươi mong muốn." Nàng mới biết, thì ra y đã không còn là Kỳ ca ca trong ký ức của nàng nữa

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 175
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...