Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xú Phi Mộ Tuyết

Chương 4

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bốn mắt nhìn nhau, Mộ Tuyết ngẩn người,

đôi mắt đẹp trợn to, phổi dường như có cảm giác hít thở không thông, giờ phút này, Ngự Hạo Hiên giống như cảm giác được điều gì đó mà lập tức mở tầm mắt, thần sắc cao ngạo. Nhưng hắn khẽ nhận thấy thần sắc Mộ Tuyết

có chút giận dữ và xấu hổ, nàng lập tức chớp hạ đôi mi, chuyển tầm mắt

về phía Thái hậu.

Thái hậu tựa như không phát hiện khi hai người nhìn nhau có sự biến hóa, nhẹ nhàng hòa ái cười nói:

- Mộ Tuyết cảm thấy sao? Kỳ thật Hoàng Thượng cũng không phải là một người yêu thích sắc đẹp, ha ha

Nói xong lại trìu mến cầm tay Mộ Tuyết.

Nội tâm Mộ Tuyết có chút hoảng sợ lại ngẩng đầu nhìn về phía Ngự Hạo

Hiên, hàng mi dài run rẩy, khóe miệng khẽ cười, ôn nhu nói:

- Mộ Tuyết tạ ơn Thái hậu nâng đỡ, chỉ sợ Hoàng Thượng…

Lập tức khẽ nhìn Ngự Hạo Hiên một cái, hai tay nắm vào nhau như đang rất quẫn bách.

Thái hậu cười ha hả, quay đầu nhìn phía

Ngự Hạo Hiên, búi tóc phỉ thúy, ngọc trâm leng keng rung động, vươn bàn

tay trắng như ngọc đặt lên tay Ngự Hạo Hiên nhưng lại kéo tay hắn cùng

Mộ Tuyết lại một chỗ cười nói:

- Ai gia nhìn Hoàng Thượng lớn

lên, dù không phải là mẹ đẻ nhưng từ khi Hoàng Thượng ba tuổi đã đi theo ai gia, tính nết của Hoàng thượng Ai gia đương nhiên là hiểu rõ, cho

nên Đức phi không cần để ý chuyện đó.

Thái hậu cười to đứng dậy nhìn hai người

đang không biết làm thế nào cho đúng, mỉm cười xoay người đi vào nội

điện, sai các cung nhân lui xuống.

Khuôn mặt Minh Nguyệt đỏ bừng, đôi mắt

nhìn chằm chằm vào tay mình cùng tay Ngự Hạo Hiên nhưng rút về cũng

không được mà cứ để như vậy cũng chẳng xong. Cuối cùng nàng ngẩng đầu

nhìn Ngự Hạo Hiên. Nhưng vừa thoáng nhìn lại làm cho nàng bối rối rụt

nhanh tay về, nhưng ngay sau đó, tay nàng lại bị Ngự Hạo Hiên nắm chặt

trong tay không thể nhúc nhích.

Trố mắt ngạc nhiên, bối rối nhìn Ngự Hạo

Hiên mà trong lòng như thắt lại, đêm đại đại hôn nàng cũng không nhìn rõ hai tròng mắt hắn thế nào nhưng giờ phút này nàng lại nhìn rõ ràng đến

đôi đồng tử xanh sẫm ấy, thật quỷ dị khiến người ta sợ hãi.

Đồng tử màu xanh cũng không kỳ lạ nhưng

hai tròng mắt của Ngự Hạo Hiên lại đều rất đậm và có thể đổi màu, khi

thì cũng đen láy bình thường như những người khác giống như lúc gặp nhau ngoài điện thỉnh trà nhưng giờ phút này vì sao…?

Ngự Hạo Hiên nắm chặt tay Minh Nguyệt,

đôi mắt dừng ở gương mặt tái nhợt của nàng với đôi mắt trong suốt nhưng

lại thâm trầm, hắn bỗng nhiên cười giọng nói trầm thấp không chút nhu

tình, lạnh lẽo như băng:

- Ái phi, Thái hậu nói nàng nghe rõ chưa?

Trong lòng khẽ run lên, hô hấp khó mà bình thường nhưng Minh Nguyệt vẫn tươi cười nhẹ giọng nói:

- Nô tì cảm kích Thái hậu nâng

đỡ, nhưng nghĩa vợ chồng cũng cần hai bên tình nguyện, nô tì không dám

vọng tưởng hoàng thượng…

Lời còn chưa nói xong chỉ thấy Ngự Hạo

Hiên lạnh lùng cười, nắm tay nàng chặt hơn rồi khẽ nghiêng người về phía trước nhìn đôi mắt trong suốt của Minh Nguyệt mà nói:

- Trẫm nếu đã cưới ái phi, tất nhiên là cam tâm tình nguyện, hay là ái phi không tình nguyện?

Mắt Minh Nguyệt trầm xuống, trong lòng hiểu rõ hoàng đế ở cùng mình là sự chu toàn cục diện vì thế liền ôn nhu nói:

- Đêm động phòng hoa chúc nô tì cam tâm tình nguyện, nhưng Hoàng thượng lại cô phụ nô tỳ.

Nói xong lập tức rút tay ra đứng dậy lùi

về phía sau hai bước, vẻ mặt như đề phòng Ngự Hạo Hiên, trong lòng hỗn

độn. Khi Minh Nguyệt rút tay về Ngự Hạo Hiên không nói gì ánh mắt khẽ

nâng nhìn về vẻ mặt đề phòng, bài xích của Mộ Tuyết, hai tròng mắt lại

chuyển về màu đen. Hắn lập tức đứng dậy nhìn bàn ăn đầy mĩ vị, nhẹ vỗ

chiếc nhẫn ngọc trên tay, chỉ cười nói:

- Thì ra là ái phi trách trẫm đêm qua lạnh nhạt với nàng

Đôi mắt hắn hàm chứa ý cười nhìn Minh Nguyệt đang trợn tròn mắt, lập tức quay đầu nói:

- Tần công công, truyền xuống, đêm nay trẫm ở lại cung Ngưng Tuyết.

Trong lòng Minh Nguyệt thoáng lạnh. Đôi

mắt đẹp dừng ở ý cười lạnh lùng trên mặt Ngự Hạo Hiên, đồng tử co rút,

đôi môi khẽ mím lại.

Chạng vạng, sau khi từ cung Khôn Trữ trở

lại Ngưng Tuyết cung, Mộ Từ đem theo một đám người xuất hiện trước đại

điện. Người còn chưa thấy, tiếng “muội muội” đã tới trước rồi. Bước vào

Ngưng Tuyết cung, nàng ta uốn éo lưng mềm tựa dương liễu bước về phía

Minh Nguyệt. Cung nữ đi theo có khoảng tám người, một thân hoa lệ cẩm

bào dưới ánh hoàng hôn rất chói mắt.

Tiêu Đồng lo lắng nhìn Minh Nguyệt kêu khẽ hai tiếng “tiểu thư” nhưng Minh Nguyệt chỉ cười lạnh một tiếng, xua tay nói:

- Mang trà ra mời Thục phi nương nương

Rồi lập tức đứng dậy đón tiếp. Nàng nhìn Mộ Từ một thân trường bào thêu tơ vàng, cười nói:

- Tỷ tỷ hôm nay đẹp đẽ quý giá

xuất hiện ở tẩm cung của muội muội, chắc hẳn là mang theo bảo bối của

Hoàng Thượng ban cho đi?

Lời vừa nói ra, làm cho Tiêu Đồng đang chuẩn bị và Mộ Từ đang tính kế chế nhạo Minh Nguyệt đều kinh ngạc.

Minh Nguyệt nhìn Mộ Từ nhất thời đang không biết nói gì, khẽ nói:

- Hoàng thượng sủng hạnh tỷ tỷ,

muội đương nhiên nên cao hứng nhưng chỉ e là vận mệnh của phụ thân cùng

Mộ gia sắp dầu hết đèn tắt…

Nói xong, nàng buông tiếng thở dài nhìn Mộ Từ đang ngơ ngác không hiểu, trong lòng vui vẻ.

Mộ Từ vốn muốn tới khiêu khích thị uy, nay bị mấy câu của Mộ Tuyết làm quên mất mục đích đến, chỉ hỏi:

- Muội muội có ý gì?

Minh Nguyệt cười khẽ đỡ Mộ Từ ngồi xuống rồi mới nói:

- Tỷ tỷ còn nhìn không ra sao?

Đêm đại hôn của muội Hoàng Thượng không đi lâm hạnh bất kì cung phi nào

nhưng lại cố tình chọn tỷ tỷ, khiến cho tỷ tỷ cùng Mộ Tuyết trở mặt, đến lúc đó…

Mộ Tuyết nhìn khuôn mặt Mộ Từ dần dần tái nhợt thì cố ý dừng lại rồi khẽ thở dài. Mộ Từ thấy Mộ Tuyết không nói

tiếp quả nhiên vội la lên:

- Muội muội sao không nói tiếp?

Minh Nguyệt để tay lên trán nói:

- Có một số điều, muội không tiện nói, còn xem ý tỷ tỷ thế nào?

Nói xong sai Tiêu Đồng mang trà lên.

Mộ Từ đem trà đẩy sang một bên lo lắng hỏi:

- Nghe những lời muội nói ta làm

sao còn có tâm tư uống trà, vậy nên làm gì bây giờ? Hay là mời phụ thân

tiến cung một chuyến?

Ánh mắt Mộ Tuyết lạnh lẽo, nàng đặt tay lên tay Mộ Từ nói:

- Tỷ tỷ không cần lo lắng, việc này chỉ có tỷ biết muội biết, về sau tỷ tỷ nghe theo muội là được rồi.

Nói xong, đồng tử âm trầm rồi lại nhanh chóng khôi phục sự trong trẻo.

Mộ Từ thấy Mộ Tuyết trấn tĩnh trong lòng cũng dịu lại không ít, hai tay nắm chặt tay Mộ Tuyết run giọng nói:

- Muội muội, về sau tỷ tỷ đều nghe lời muội, đều nghe lời muội!

- Đều nghe muội?

Mộ Tuyết lạnh lùng hỏi một câu, giấu trong khăn che mặt là một nụ cười lạnh

Mộ Từ run run nắm chặt tay Mộ Tuyết.

MộTừ đi rồi, Mộ Tuyết nhìn tịch dương như máu, nhẹ nắm chiếc khăn lụa trong tay mà trầm mặc hồi lâu. Bỗng thấy

tên thái giám được nàng ban thưởng cũng chính là Lý công công chạy đến,

đứng trước mặt nàng phúc thân rồi nói:

- Đức phi nương nương vạn phúc!

Mộ tuyết cười khẽ, nói:

- Hôm nay sau khi ngọ thiện, có phải Hoàng Thượng đến chỗ Thục phi?

Lý công công đầu tiên là sửng sốt nhưng lập tức nhỏ giọng nói:

- Vâng, hơn nữa còn ban cho không ít châu báu tơ lụa, còn vì Thục phi may một bộ cẩm bào thêu tơ vàng màu xanh nhạt.

Mộ Tuyết run tay, “cẩm bào thêu tơ vàng

màu xanh nhạt” nói như vậy chính là bộ quần áo vừa nãy. Xoay người về

điện, bước chân nhẹ nhàng đứng ở trước cửa sổ đầy hương thơm, nàng nhìn

rừng mai trong hoa viên nói khẽ:

- Ngự Hạo Hiên ngươi biết nữ nhân cũng không bằng ta biết nữ nhân

Nữ nhân sẽ không tin tưởng một nam nhân thật tình yêu mình, nhất là nữ nhân của hoàng đế.

Bữa tối qua đi, Phượng Tê cung yên tĩnh,

Hoàng hậu nửa nằm trên phượng tháp, đôi mắt phượng nhìn tiểu cung nữ

đang quỳ trên mặt đất nói:

- Thế nào? Thục phi đến Ngưng Tuyết cung làm huyên náo đúng không?

Nói xong đôi môi đỏ mong cong lên nụ cười châm chọc.

Cung nữ thấp kém kia cúi đầu thấp giọng nói:

- Thưa Hoàng hậu nương nương, Thục phi không làm náo loạn gì Đức phi mà chỉ là ngồi một chút rồi trở về tẩm cung

Hoàng hậu cứng đờ người, lập tức ngồi dậy, hai mắt lạnh lùng nhìn cung nữ kia, đôi mi thanh tú khẽ nâng lên:

- Ngươi nói cái gì?

Cung nữ lại cúi đầu nhẹ giọng nói:

- Đức phi cùng Thục phi không biết nói cái gì, nô tỳ chỉ nghe thấy Thục phi nói nàng về sau đều sẽ nghe theo Đức phi.

Đôi mắt Hoàng hậu bỗng lạnh lùng, ngọc thủ nắm thành quyền, bỗng dưng đập lên phượng tháp lạnh lùng nói:

- Hay cho Mộ Tuyết, bản cung cũng không tin ngươi là sao thành tinh

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 4
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...