Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xú Phi Mộ Tuyết

Chương 6

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trời canh năm nhập nhoạng, Ngự Hạo Hiên đã thay triều phục chuẩn bị lên triều.

Trên giường, Mộ Tuyết nhìn lên trướng

vàng khẽ cắn môi, toàn thân đau nhức khó tả, nàng yên lặng bảo vệ sự tôn nghiêm của chính mình.

Một đêm triền miên, hắn không ngừng nghỉ

chút nào dù cho lúc nàng đau đến chảy nước mắt, hắn ôn nhu bao bọc nàng

nhưng vẫn không khống chế sự càn rỡ, để lại những dấu vết hoan ái trên

người nàng.

Ngự Hạo Hiên sửa sang lại triều phục thật chỉnh tề, bóng dáng ngạo nghễ như một vị thần. Long bào vàng rực dưới

ánh đèn càng phát ra ánh sáng. Tóc dài đen bóng búi lên, bên hông mang

theo ngọc bội lóe ra ánh sáng rực rỡ khiến hắn trở nên tuấn mỹ bức

người.

Minh Nguyệt nhìn nam tử này, trong lòng

khẽ nhói đau, đôi mày thanh tú nhướng lên, tình cảnh như vậy giống như

đã từng trải qua khiến nàng hoảng hốt.

Ngự Hạo Hiên quay đầu thấy Minh Nguyệt

đang nhìn hắn, đôi đồng tử xanh sẫm kẽ co lại, hắn lập tức cười cúi đầu

vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng. Ngón tay hắn nhẹ sờ lên vết sẹo

uốn lượn cuối cùng dừng lại ở cằm nàng, nhẹ nhàng nâng lên.

- Mộ Tuyết!

Hắn khẽ gọi nhưng trong giọng nói lại có

vẻ hỗn loạn khiến Minh Nguyệt nghi hoặc. Đôi mắt trong sáng chống lại

đôi mắt thâm trầm như biển kia, nàng khẽ đáp:

- Hoàng thượng

Lúc Minh Nguyệt gọi hai tiếng Hoàng

thượng ánh mắt Ngự Hạo Hiên lập tức trở nên ảm đạm rồi trở lại màu đen

ban đầu, mày kiếm dần dần nâng lên giống như nghi hoặc nhìn Minh Nguyệt

không lộ ra chút biểu tình. Sau đó lại cười lạnh, ngón tay khẽ cuốn lấy

một lọn tóc của Minh Nguyệt, trầm giọng nói:

- Nói cho trẫm, đến tột cùng nàng là người phương nào?

Nói xong đem lọn tóc dài quấn quanh chiếc cổ trắng nõn của Minh Nguyệt, trong mắt đầy sát khí nhưng cũng ẩn nhẫn sự tức giận.

Minh Nguyệt trố mắt, trong lòng có chút bối rối, bàn tay trắng nõn vội nhẹ nhàng cầm tay Ngự Hạo Hiên, run rẩy nói:

- Hoàng thượng!

Chẳng lẽ Ngự Hạo Hiên từng gặp qua Mộ Tuyết? Bằng không sao lại hỏi như vậy?

Ngự Hạo Hiên híp đôi mắt nhìn Minh Nguyệt đang giả vờ e ngại, hoảng sợ, trong lòng nghi ngờ chính mình đã hỗn

loạn. Một lúc sau, Tần công công khẽ thúc giục thì hắn mới từ từ thu hồi tay. Bàn tay khẽ bóp chặt tay Minh Nguyệt rồi mời buông ra, xoay người

rời đi.

Ngự Hạo Hiên vừa đi Minh Nguyệt liền gọi

Tiêu Đồng và phòng. Nhìn Tiêu Đồng lảo đảo vào phòng, đôi mắt sưng đỏ,

giọng nói khàn khàn, nàng vừa thấy vết bầm trên cổ Minh Nguyệt đã quỳ

xuống, khóc:

- Tiểu thư nô tì không tốt, đều tại nô tì

Minh Nguyệt khẽ thở dài vuốt mái tóc đẫm sương của Tiêu Đồng, trong lòng xót xa nói:

- Nha đầu ngốc, sao lại đứng ngoài cửa cả đêm làm gì?

Tiêu Đồng nghe Minh Nguyệt nói thì vội lắc đầu:

- Nô tỳ không có, nô tỳ, nô tỳ nghe tiểu thư gọi mới rời giường

Nói xong lại khóc òa lên mà Minh Nguyệt vuốt ve mái tóc Tiêu Đồng cùng xót xa theo.

Lúc này, Tiêu Đồng đột nhiên nhớ ra

chuyện gì đó mà ngừng khóc, lấy trong tay áo đôi nến long phượng đưa cho Minh Nguyệt, giọng nói khàn khàn tự trách:

- Tiểu thư, nô tì xin lỗi, nô tì tìm hai ngọn nến mà lâu như thế

Nàng tìm được nến long phượng. Trong lòng Minh Nguyệt nửa là cảm động nửa là nghi ngờ. Nàng cẩn thận cầm đôi nến, quả đúng là nến đỏ cung đình mật chế để dùng cho đại hôn của Hoàng

thượng.

- Tiêu Đồng, làm sao người tìm được nến này?

Tiêu Đồng ngạc nhiên, hơi xấu hổ nói:

- Tiểu thư, nô tì vô dụng, nô tỳ nghe nói tẩm cung của Hiền phi có nên lén đi ăn trộm

Trộm, Minh Nguyệt nhướn mày nhưng không trách Tiêu Đồng, càng thêm nghi hoặc hỏi lại:

Tiêu Đồng, ngươi nghe ai nói trong tẩm cung Hiền Phi có nến long phượng?

Nếu không phải cung nữ trong “Vinh Khâm điện” thì chuyện này nhất định có vấn đề

Tiêu Đồng cúi đầu càng thấp, nói quanh co một hồi nhưng cuối cùng lại nói là lấy bổng lộc của mình hối lộ thị tỳ

bên người Hiền Phi mới biết được tin này. Về việc ăn trộm, Tiêu Đồng nói phụ thân mình chính là kẻ trộm mộ nên nàng cũng học được chút công phu

mèo cào.

Nói tới trộm mộ Minh Nguyệt có chút kích

động nhưng không nói gì. Vì nàng cũng chính là truyền nhân của một thế

gia chuyên trộm mộ, chỉ vì phá vỡ quy củ của tổ tông mà bị chết trong mộ nên mới xuyên không mà tới đây. Nàng cùng Tiêu Đồng nói chuyện tào lao

hai câu rồi mới chuyển về chính đề.

Bất luận thế nào cũng không có căn cứ

rằng Mộ Tuyết từng biết Ngự Hạo Hiên, điều này khiến nàng như lạc trong

sương mù. Nhưng trong lòng mười phần khẳng đinh Ngự Hạo Hiên đã gặp Mộ

Tuyết.

- Tiểu thư, nô tỳ chưa từng gặp Hoàng thượng cũng chưa được gặp Tam Vương gia

Tiêu Đồng thành thật nói rồi nhìn Minh Nguyệt đang nửa tin nửa ngờ hỏi vặn lại:

- Chẳng lẽ tiểu thư đã quên? Nô

tỳ nhớ lần đầu tiên tiểu thư gặp Vương gia. Lúc về người nói Tam vương

gia ngọc thụ lâm phong nhưng vẫn không bằng được vị bằng hữu tuấn mỹ khí phách của Tam Vương Gia.

Bằng hữu của Tam Vương gia? Chẳng lẽ khi Mộ Tuyết cùng vương gia kia gặp mặt lại có người thứ ba

Suy nghĩ một lúc, Minh Nguyệt nhìn gương mặt thành thật của Tiêu Đồng, tính toán một chút rồi nói:

- Tiêu Đồng, nhớ kĩ, nếu có ai hỏi ta, ngươi nói khi tiến cung ta bỗng nhiên mất trí nhớ

Tiêu Đồng ngạc nhiên nhưng thấy Minh Nguyệt đang nhìn chằm chằm mình thì đành ngây ngốc gật đầu

Trong ngự thư phòng yên tĩnh, Ngự Hạo

Hiên khoanh tay đứng trước của sổ nhìn rừng hoa mai trong hoa viên, mắt

xanh thâm trầm, môi mỏng mím nhẹ, mày kiếm khẽ nhướng lên. Lúc này, cửa

bị đẩy ra, Tần công công phúc thân thỉnh an, lập tức nói:

- Hoàng thượng, bên Ngưng Tuyết

cung có tin tức truyền ra hình như là nói Đức Phi khi tiến cung vì

thương tâm quá độ nên bị mất trí nhớ

Mất trí nhớ? Ngự Hạo Hiên lạnh lùng xoay người nhìn Tần công công, ánh mắt rối rắm, trầm giọng nói:

- Tin tức từ đâu truyền ra

Tần công công vội vàng khom lưng nói:

- Bẩm Hoàng thượng, nghe nói Đức

phi nương nương trong đêm đại hôn ngay cả nô tì bên người cũng không

biết, nô tài đã đến nhìn chiếc hỉ kiệu kia, quả có máu tươi vấy bẩn, có

thể xác thực khi tiến cung, nương nương muốn tự sát.

Tự sát? Ánh mắt Ngự Hạo Hiên lạnh lùng, vươn tay sờ tấm cửa sổ, đôi mắt thâm u nhìn rừng hoa mai trước mắt.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 6
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...