Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

An Ca Ký Vi Từ

Chương 119

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ở thời khắc nguy nan vẫn trấn định, ung dung, đứng trước khó khăn đều không hoảng sợ, chùn bước là thói quen do sự khắc chế nghiêm ngặt bao năm đối với bản thân hình thành. Cho dù nội dung buổi hội thảo vừa rồi không có gì quá đặc sắc, Quý Hàng vẫn dùng không ít tinh lực để viết một bài đúc kết ngắn gọn về nội dung chủ yếu, các mô hình thí nghiệm, kết quả lâm sàng,… của mỗi một bài thuyết trình, cho dù đó không thuộc lĩnh vực Ngoại thần kinh, không cần đào sâu nghiên cứu nhưng bắt buộc bản thân phải có sự hiểu biết cơ bản. Đây quả thật là một thói quen tốt mà sư huynh đã rèn luyện cho anh.

Chẳng qua, lúc bắt đầu đối với bài thuyết trình có chút nhàm chán kia còn nghe được một ít nhưng từ lúc nhìn thấy sư huynh, bên tai như bị phủ một lớp phản xạ, bao nhiêu lời nói vừa chạm vào đều bị văng bật ra xa. Nhưng cũng chính bắt đầu từ đoạn phân tích này, từng nội dung, số liệu đều ghi chép vô cùng chuẩn xác, tỉ mỉ, lời văn cũng trôi chảy, sâu sắc hơn. Nguyên nhân vì sao, Nhan Đình An đại khái có thể đoán được.

“Đã xem qua bài nghiên cứu.”

Ánh mắt Quý Hàng có chút chập chờn, anh đứng ở chính giữa thư phòng, vị trí vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, âm thầm dò xét ánh mắt hiền hòa của sư huynh khẽ gật đầu.

Trong hai năm qua, sư huynh thuyết trình bảy bài luận nghiên cứu, trong tay anh cũng có bốn bộ đề bài tham khảo của viện đại học cùng một vài bài tập trực tuyến lưu truyền trên internet,.., tất cả Quý Hàng đều đọc rành mạch không sót một chữ.

Quý Hàng đã không còn là một bác sĩ nội trú mới mẻ với kiến thức chuyên môn hạn chế và thiếu kinh nghiệm lâm sàng nữa. Nhưng thấy sư huynh không tị hiềm chê bai anh chăm sóc lan không đúng quy cách, trong bếp hỗ trợ biểu lộ bất mãn, Quý Hàng liền tự nhiên không thể xem thường chuyện sư huynh sau khi ăn xong lại gọi mình cùng vào thư phòng, rất nhàn nhã ngồi đối diện ở ghế sô pha kiên nhẫn chờ anh xử lý xong công việc. Anh cũng rất thức thời mà hai tay dâng lên bài phân tích, chỉ đổi nhàn nhạt mấy chữ:

“Làm cho có!”

“Không có nghe rõ, thấy sư huynh thật quá kinh ngạc.”- Quý Hàng thản nhiên giải thích, trong lòng hiểu rõ sư huynh sẽ không vì chuyện này trách phạt mình. Quý Phó khoa hiếm thấy có thể thẳng thừng đối mặt, không hề ngượng ngùng.

Nhan Đình An đặt hai trang giấy lên bàn làm việc, người hơi tựa vào cạnh bàn, giọng điệu có chút nhạo báng:

“Không phải nhịn rất giỏi sao, còn tưởng em xương cốt cứng rắn, đã kiên trì suốt hai năm, đại khái nếu có gặp mặt cũng nên làm như không quen biết chứ.”

Hai bàn tay Quý Hàng xuôi bên người không khỏi nắm thành quyền. Sự từng trải cùng tuổi tác tăng thêm xây nên một phong thái ung dung, nội liễm, người ở tại chỗ khụy gối quỳ xuống vô cùng nhẹ nhàng không một tiếng động. Hai người vốn đang đứng đối mặt cách nhau không đến một thước, cái quỳ này, nửa thân trên Quý Hàng gần như ở sát bên chân Nhan Đình An, bên dưới mi mắt là quần tây với đường ly thẳng tắp bén ngót. Nụ cười của Nhan Đình An dường như sâu hơn, giống như lập tức sẽ phát ra thành tiếng.

Đầu ngón tay trái gõ nhẹ lên mặt bàn nói: “Đã hai năm trôi qua, anh vẫn phải nói câu em ngay cả một chút tiến bộ cũng không có.”-  Không có chất vấn hoặc trách cứ, chỉ là một câu trần thuật nhưng lòng Quý Hàng bỗng nhiên căng thẳng, đã hai năm chưa từng có cảm giác bị áp bách mạnh mẽ đến như thế này. Sống lưng anh vẫn thẳng tắp, có khiêm nhường nhưng không hèn mọn, có thản nhiên nhưng không lộ vẻ kiêu căng, rất đoan chính đối mặt.

“Đứng lên!”- Thanh âm vẫn nhẹ nhàng nhưng ánh mắt xoáy sâu vào lòng người. Mấy giây không được đáp lại, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.

“Em biết rõ anh sẽ không nói lần thứ hai.”-  Bất luận là An Ký Hàng hay là Quý Hàng, tuân thủ quy củ là điều hiển nhiên, dù là câu ra lệnh “cởi xuống” cũng tuyệt nhiên không hề trốn tránh. Cổ họng Quý Hàng nghèn nghẹn, thanh âm trầm thấp nhưng đầy kiên định.

“Sư huynh muốn phạt, Tiểu Hàng chịu là được.”

(Tui nói mèo con vẫn múa vuốt có sai đâu nè!)

Nhan Đình An cúi đầu nhìn, thanh âm chút lạnh lẽo.

“Em đại khái đã quên, nếu anh muốn vì chuyện này phạt em cũng không đơn giản một cái quỳ như thế này.”

Thân người vốn đang cứng đờ như pho tượng đột nhiên ngẩng đầu, hướng mắt về sư huynh như muốn xác nhận tính chân thật của câu nói vừa rồi.

“Sư huynh tức giận?”

Nhan Đình An từ chối cho ý kiến, ánh mắt trầm tĩnh không rõ ưu tư. Quý Hàng lần này chân chính cúi đầu xuống, cho dù không kịp thu lại góc cạnh, ánh mắt kia đã không còn một tia cường thế nào. Cho đến lúc này, là vì lướt qua được trách phạt mà cảm thấy ngọt ngào đi.

(Vui vì không bị phạt đấy nha!)

Sư huynh tức giận ở trong lòng Quý Hàng là khái niệm rất khác biệt.

“Cần Tiểu Hàng mời gia pháp sao?”- Lông mi theo hô hấp run run, lại bồi thêm một câu.

“Ngày mai không có phẫu thuật, sư huynh không cần để tâm.”

Công việc cách ngày, Quý Hàng không có ca phẫu thuật cũng sẽ xuống phòng khám. Nhan Đình An nhìn gân cổ nổi lên, bên chân là hơi thở yếu ớt… Đúng là như thường lệ không sợ chết.

Anh giơ tay vỗ xuống mái tóc không giống như hai năm trước có chút bù xù.

“Vẫn xem mình là mười tám tuổi? Quý Phó khoa.”- Đặc biệt nhấn thêm trọng âm làm người nghe không khỏi rụt cổ, tư thế quỳ thêm nghiêm túc.

“Em không nghĩ làm sư huynh tức giận.”

Nhan Đình An hơi nhíu mày nói: “Nếu không phải sư phụ nói đừng nên quá nghiêm khắc, em cho rằng anh sẽ dung túng em đến bây giờ?”

Nhắc đến Trần Tích, trong lòng Quý Hàng lập tức có chút nhiễu loạn. Thật đáng tiếc, hai năm trôi qua vẫn không thể thay đổi thái độ của Quý Hàng đối với Trần Tích. Dù biết là lời không nên nói nhưng thật sự không nhịn được thốt ra khỏi miệng.

“Ông ấy dĩ nhiên không quan tâm, dù sao mục đích của ông ấy đều đã đạt được.”

Không khí xung quanh trong nháy mắt giống như bị hút khô, chỉ còn lại khí thế không giận tự uy của Nhan Đình An đang xông thẳng vào từng tấc da thịt. Quý Hàng thậm chí không cần ngẩng đầu nhìn sắc mặt, chỉ dựa vào cảm giác áp bách nặng nề lan tỏa, lỗ chân lông toàn thân co rút lại, giống như chú chó nhỏ bị rơi xuống nước vùng vẫy không còn chút sức lực.

Cho dù biết rõ đó là điểm nghịch lân của Nhan Đình An, Quý Hàng lại không hề do dự chạm vào, rõ ràng không nên đánh cuộc sự tức giận của sư huynh nhưng mỗi lần nghĩ đến đều thay sư huynh cảm thấy không cam lòng, phẫn uất khó nhịn.

“Cùng sư huynh mạnh miệng là Tiểu Hàng sai.”- Lời xin lỗi xem như thành khẩn nhưng từ giọng điệu, khí thế đều không có một chút thái độ hối hận nào. Quý Hàng tất nhiên không cảm thấy mình nói sai nhưng nếu sư huynh tức giận… Bàn tay từ bên người nâng lên quét gió hướng về gò má, nhưng ở cách không qua mười centimet bị một bàn tay khác cản lại.

“Bốp!”- Tiếng vang thanh thúy, mu bàn tay Nhan Đình An đỏ bừng một mảng

“Sư huynh!”- Nhịp tim Quý Hàng lỡ đi một nhịp, muốn nắm lấy bàn tay Nhan Đình An đang đưa ra phía sau lưng liền bị người dứt khoát hất ra. Nhan Đình An lạnh lùng nhìn làm Quý Hàng thật sự hốt hoảng.

Vẫn một nụ cười nhẹ, thanh âm làm thế nào vẫn ấm áp lại làm người nghe chịu không nổi.

“Giỏi cho câu mục đích của ông ấy đều đạt được.”

Môi Quý Hàng mím chặt, đôi tay giơ giữa không trung cũng thu về áp sát bên người, một câu cũng không thể cãi lại.

——————-

Cuộc điện thoại không có gì gọi là bất ngờ, Trần Tích biết rõ Quý Hàng là bị Nhan Đình An ép buộc gọi điện nhưng câu nói đáp lời có lẽ là suy nghĩ luôn quanh quẩn trong đầu ông.

“Tiểu Hàng, con có thể trách cậu. Nhưng hãy đối đãi thật tốt với sư huynh của con.”

“Có rãnh rỗi giúp cậu đi thăm Tiểu Miên, trong nước hiện tại là mùa bưởi đi, mang đến hai trái… mẹ con thích ăn nhất.”

Không biết là ảo giác hay là sự thật, Quý Hàng cảm thấy giọng nói ấy so với hai năm trước mất đi rất nhiều khí lực, có một chút mờ ảo khó lòng chạm đến chứ không chỉ là khoảng cách địa lý từ nước Mỹ xa xôi. Một câu ấy cũng làm Quý Hàng nhớ lại năm đó, cái năm mười bốn tuổi, dưới sự khuyên nhủ của cậu mà rời khỏi nhà. Có một đoạn thời gian rất dài, dưới sự tác động của cậu, rời nhà là vì bảo hộ tính mạng, còn là một phần tâm ý của cậu, hy vọng Quý Hàng có được cuộc sống thoải mái, tự do hơn. Vì vậy, mới có sự chán ghét ngày một gia tăng với An Sinh cũng như sự hời hợt với An Ký Viễn.

Xem như máu mủ thân tình, lấy thân phận gia trưởng khuyên nhủ mình học Tây y, Quý Hàng chưa từng do dự nào. Nhưng anh rốt cuộc là đứa trẻ nhạy cảm lại rất thông minh, không dễ dàng che đậy như vậy. Thời gian lâu dài, dựa vào nhiều năm vì sự cầu toàn mà tạo ra được sự bén nhạy, anh dần cảm giác động cơ của Trần Tích không hề đơn thuần như vậy. Mỗi lần anh không nhịn được khi tan học chạy đến trường Tiểu Viễn nhìn lén em trai, khi trở về bị phát hiện sau đều sẽ bị Trần Tích tránh phạt một trận, hành động kia luôn bị định nghĩa “rất có lỗi với mẹ”. Mà Trần Tích luôn từng giờ từng khắc nhắc nhở anh phải ghi hận An gia, đồng thời ngấm ngầm tiếp cận Tiểu Viễn, giống như lúc đầu khuyên nhủ anh, khuyến khích, dụ dỗ em trai đi cùng con đường với anh. An Sinh quan tâm nhất cái gì, ông ấy càng muốn cướp đoạt nó. Quý Hàng dần thấy rõ bản thân cho rằng mình rất có ngạo khí nhưng quay đầu nhìn lại bất quá chỉ là một con cờ trong tay Trần Tích dùng báo thù cho em gái, từ đó đánh sập An gia làm An Sinh trong giới Trung y không có người nối nghiệp.

Nhưng mà, khí độ cùng nhiệt huyết là tài sản sở hữu lớn nhất của thiếu niên, trải qua bao biến cố đã huấn luyện nên tính cách quật cường, dẻo dai, có năng lực cường đại dám đương đầu với cả thế giới.

Những tâm tư này cũng không che giấu được sự thật Trần Tích là ân nhân cứu mạng của Quý Hàng.

Cho dù mục đích ban đầu không tốt, Quý Hàng vẫn khắc sâu ơn nghĩa, có thể làm ở mức tương kính như tân, làm cho anh phải tức giận chính là…

“Thật xin lỗi…”- Quý Hàng nghĩ đến đó lại cảm thấy khổ sở, không đếm hết bao nhiêu đêm day dứt chà sát tận đáy lòng.

“Tiểu Hàng không có được sự phóng khoáng như sư huynh, sư huynh cho em thêm chút thời gian, có thể sẽ nghĩ thông suốt…”

Nhan Đình An im lặng nhìn người một lúc lâu, trên mặt không có nụ cười nhưng trong lòng xác thật nhói đau.

“Nói xin lỗi hữu dụng vậy roi mây mấy năm nay đều đánh dư thừa rồi?”

Quý Hàng nuốt nước miếng thấm giọng, khẽ liếm môi, không nói lời nào. Anh dứt khoát đứng lên, bước đến giá sách, vừa muốn nhướn người lên thì thanh âm nhẹ nhàng tùy ý vang lên.

“Trở lại đây!”

Quý Hàng đưa lưng về phía Nhan Đình An khẽ mím môi cười một tiếng.

(Cái này là mừng thầm không bị đánh chập hai đấy à, tui không ngờ Quý ca còn có một mặt này đó nha!..)

Khi Quý Hàng xoay người là nét mặt đầy vô tội, bước đến bên người liền hơi cúi đầu xuống. Trên dưới Khoa Ngoại thần kinh nếu thấy được dáng vẻ này của Quý Phó khoa anh minh thần vũ đại khái đều cảm thấy mình nên đi khoa mắt kiểm tra a. Duy chỉ có Nhan Đình An nhìn rõ ràng, đứa nhỏ này từ trước đến nay đều không nguyện ý làm phật lòng người quan tâm đến nó cho dù chính bản thân cảm thấy uất ức, chua xót đến nhường nào.

Tất cả đều trong nháy mắt, khi người dụi mắt một cái muốn xác nhận chỉ còn lại một ánh mắt kiên cường, đầy lễ độ, tựa như có từ bẩm sinh, chưa từng thay đổi.

“Đứng ngay ngắn, có chuyện phải nói với em.”- Quý Hàng không rõ lắm sư huynh đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua thu liễm ưu tư, làm theo lời điều chỉnh thân người, vểnh tai mà nghe.

“Mặc dù sư phụ một mực nói em đã trưởng thành, dùng roi mây nói chuyện thật không thích hợp, nhưng anh  không ngại nói cho em biết… Quý Hàng, mục đích chủ yếu anh trở về lần này chính là…- Nụ cười của Nhan Đình An xẹt qua một tia rét buốt.

“… Thu thập em!”

Quý Hàng có chút căng thẳng, liếm môi không lên tiếng.

“Cho em một tuần lễ, đem tất cả báo cáo kiểm tra sức khỏe, bệnh lịch, bài kiểm tra trong hai năm qua sắp xếp lại.”- Nhan Đình An rất nồng nhiệt nhìn thẳng.

“Tôi biết Quý Phó khoa nếu muốn động tay chân tất nhiên có thể lấy giả thành thật, em nếu dám…”

Quý Hàng nghe qua cười khổ nói:

“Sư huynh, người đều là sư huynh nâng đỡ.”

“Sắp xếp lại, Tiểu Hàng cũng có một phần đồ, xem như trao đổi.”

Nhan Đình An thờ ơ quét mắt một cái: “Hai năm trước, anh vì sao phải cùng sư phụ đi Mỹ, em nên biết đi.”

Trong đầu Quý Hàng đột nhiên trấn động mạnh, giống như có ngàn vạn chiếc xe tăng đồng thời chạy qua. Quý Hàng kinh ngạc ngẩng đầu, trịnh trọng hỏi một câu:

“Sư huynh nói vậy là có ý gì?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 2: .9 trang 52
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10: .9.1
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15: .4.2
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 119
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...