Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

An Ca Ký Vi Từ

Chương 154

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

An Ký Viễn dáng đứng cao ngất, giọng nói sắc bén như dao.

"Kiều Thạc, anh còn có lương tâm hay không?"

"Anh đối với cậu không tốt sao?"

"Bình thường một bộ dạng tôn sư trọng đạo, đến thời khắc mấu chốt đều quăng xuống đáy giếng hết rồi?"- Đáy mắt trong veo, chỉ còn duy nhất hình ảnh của Kiều Thạc, gương mặt sưng đau, bị anh dùng hành động, lời nói ngăn cản, ánh mắt nghiêm nghị nhắc nhở sự khuất nhục vừa rồi của bản thân. Nhưng tâm tư vẫn như con ngựa hoang mất cương, trong đầu vẽ đầy dấu chấm hỏi, vì sao, rốt cuộc là vì sao?

"Anh nói chuyện đi!"- Cậu thà chống lại quy củ đứng phạt không cho phép nói chuyện cũng tình nguyện muốn nghe Kiều Thạc cho cậu một đáp án, một câu nói tùy tiện thôi cũng khó khăn đến vậy sao? Kiều Thạc nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi nói:

"Đó là bà ngoại tôi…"- Lời còn dứt, An Ký Viễn lại xoay người nắm chặt cổ áo Kiều Thạc, ánh mắt tràn đầy lửa giận.

"Cho nên?"

Kiều Thạc nhíu mày nói tiếp:

"Cậu tại sao không đi hỏi thầy?"

Bị nói trúng tâm sự, An Ký Viễn càng phẫn nộ, nắm chặt tay thành nắm đấm.

"Cho nên anh tôi bị đánh là đáng đời đúng không?"- Kèm theo câu nói khàn cả giọng chính là một nắm đấm cực mạnh mang theo nỗi tức giận không cách nào kìm chế được rơi xuống mặt Kiều Thạc.

Lửa giận hừng hực không hề bị cái gọi là "diện bích hối lỗi" đập tan, tính cách ương ngạnh, kiêu ngạo từ trong xương cốt của An Ký Viễn so với Quý Hàng chỉ có hơn chứ không kém, tất cả phẫn nộ đều bùng cháy kịch liệt.

Cho nên khi Quý Hàng đẩy cửa bước vào chính là hình ảnh Kiều Thạc bị An Ký Viễn nằm đè trên sô pha còn cậu thì đang giơ cao nắm đấm.

"Rầm!"- Tiếng cửa đập mạnh không sợ tị hiềm cắt ngang không gian huyên náo bên ngoài. Quý Hàng lặng lẽ đứng ở cạnh cửa bình tĩnh nhìn hai đứa không lớn không nhỏ, khí thế bức người lan tỏa đến ngột ngạt, gằn giọng một câu ngắn gọn:

“Đứng ngay ngắn!”

——————-

An Ký Viễn rất không có tiền đồ, nắm đấm đang giơ cao chợt run run, căn bản không kịp nghi vấn chính mình bản năng thuận theo, cực lực đè nén xuống trong lòng mãnh liệt chua xót, chậm rãi thu tay xoay người đứng thẳng. Cậu không biết mình còn đang chờ mong cái gì, là một câu giải thích, một cái lý do, hay đơn giản chỉ một ánh mắt trấn an? Nhưng có một điều bản thân cậu hiểu rất rõ đánh nhau là không đúng- đây là điều từ nhỏ anh đã dạy cậu.

"Là ai ra tay trước?"- Mới vừa thay chiếc áo ngắn tay càng tôn nên cánh tay lực lưỡng, thon gọn của Quý Hàng. Đại khái chỉ có rửa mặt, trên trán vẫn còn ẩm hơi nước, ánh mắt không rõ biểu tình di chuyển từ khóe miệng phiếm hồng của Kiều Thạc qua người An Ký Viễn.

"Là em!”- An Ký Viễn đáp lời. Quý Hàng không hề có biểu tình kinh ngạc, trực tiếp đi thẳng về bàn làm việc, thốt ra hai tiếng kinh động lòng người.

“Quỳ xuống!”

————–

An Ký Viễn và Kiều Thạc đồng thời giật mình ngẩng đầu, hướng ánh mắt đầy kinh ngạc về phía Quý Hàng. Dù câu nói bỏ qua chủ ngữ nhưng mệnh lệnh kia là nói về ai đều rất rõ ràng. Thủ đoạn dạy dỗ học trò của Quý Hàng xưa nay không hề có hình thức phạt quỳ mang tính chất khuất nhục kia. Kiều Thạc đã từng tận mắt chứng kiến thầy quỳ gối trước mặt An lão gia, sóng lưng thẳng tắp phơi bày gia phong gia tộc. Kiều Thạc dẫu biết thầy đối với An Ký Viễn vô cùng nghiêm khắc nhưng chưa từng nghĩ thầy sẽ ở ngay trước mặt cậu phơi bày ra tư thế gia trưởng yêu cầu em trai.

“Thầy!”

Kiều Thạc lo sợ bước lên một bước liền dừng lại, trợn tròn mắt nhìn thầy lấy từ ngăn kéo ra một cây roi mây.

Mười mấy phút đủ để Quý Hàng từ trạng thái sợ hãi xen lẫn tức giận tìm trở về sự trấn định thường ngày, tay trái ánh đút vào túi quần, tay phải cầm roi mây bước đến, anh không ngay lập tức đến chỗ An Ký Viễn mà trừng mắt qua Kiều Thạc lạnh giọng:

“Thầy gọi em đến đây để làm gì?”- Kiều Thạc cắn cắn môi đáp lời.

“Tự cảnh tỉnh.”

"Vậy em bây giờ đứng ở đây là nói cảm thấy mình không có làm gì sai?"- Ánh mắt Quý Hàng trong trẻo nhưng lạnh đến thấu xương.

————

Khi nhìn thấy An Ký Viễn siết chặt cổ tay bà ngoại, khi cậu ta la lên muốn báo cảnh sát, khi thấy bà ngoại ngã ngồi dưới đất,… Kiều Thạc giống như bị chạm đến điểm mấu chốt bí ẩn, đại não tự chủ trương ấn xuống cơ chế bảo vệ, áo giáp được giấu kín cũng đồng thời khoác lên người. Sai rồi sao? Khẳng định có sai. Thế nhưng, Kiều Thạc còn chưa chuẩn bị xong sẽ đem những phần tâm tư kia bộc lộ dưới ánh sáng. May mắn, Quý Hàng luôn có chừng mực, ngọn roi chỉ về hướng góc tường, giọng nói ôn hòa nhưng khẩu khí là không hề có đường thương lượng.

"Trên người không có vết thương cần phải lập tức xử lý thì tiếp tục đến góc tường đứng.”

—————

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 2: .9 trang 52
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10: .9.1
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15: .4.2
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 154
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...