Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

An Ca Ký Vi Từ

Chương 72

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Nói xin lỗi với bác sĩ Tiêu.”- Quý Hàng lui về sau một bước, khôi phục âm lượng bình thường, tựa như người vừa mới đạp An Ký Viễn một cái không phải là anh.

Tiêu Triều Nam là bác sĩ chủ trị của Quách Tinh đồng nghĩa với việc nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra với bệnh nhân thì trách nhiệm chính là thuộc về anh.

An Ký Viễn dĩ nhiên biết đạo lý này, chỉ bất quá vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi nỗi sợ từ sự uy hiếp của anh, cả người cứng đờ, ánh mắt né tránh, cúi đầu một cách máy móc.

“Bác sĩ Tiêu, thật xin lỗi.”

“Bước lên!”- Quý Hàng trầm mặt, giọng chợt nghiêm nghị.

Giống như trẻ con ở trước mặt mọi người bị bắt bẻ những lễ nghi cơ bản nhất, mặt An Ký Viễn nóng bừng, chịu đựng chân trái truyền đến cơn đau nhói, bước nhanh đến chỗ Tiêu Triều Nam, đứng thẳng ngay ngắn rồi sau đó là một cái cúi gập người chín mươi độ.

“Bác sĩ Tiêu, thật xin lỗi. Là em sơ sót lỗ mãng, gây thêm phiền toái.”

Tiêu Triều Nam dĩ nhiên sẽ không làm khó, dù ban đầu anh cũng tức giận An Ký Viễn làm việc không biết phân nặng nhẹ nhưng hiện tại bệnh nhân đã không sao mà Quý Hàng vẫn một bộ dạng phải đem người ăn tươi nuốt sống làm lòng anh sinh ra vài phần thương xót, đỡ người lên nói:

“Không sao, sau này phải nhớ kỹ.”

Quý Hàng không nhìn An Ký Viễn nữa mà quay sang mọi người, khớp ngón tay gõ xuống bàn nói:

“Biết mình năng lực giới hạn, ở thời điểm thích hợp phải tìm sự trợ giúp từ cấp trên, không cho phép lấy an nguy của bệnh nhân làm tiền đặt cuộc là quy tắc hành nghề cơ bản. Chép 2000 lần, mọi người đều lấy đó làm điều răn. Kiểm tra phòng đi.”

Mọi người nối đuôi đi ra khỏi phòng họp, Kiều Thạc do dự nhìn qua An Ký Viễn vẫn đứng cúi đầu, suy nghĩ một chút rồi nối đuôi theo dòng người đi kiểm tra phòng.

Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh đối lập với tiếng huyên náo truyền từ bên ngoài.

“Anh…”

Cảm giác vô lực bao trùm lấy An Ký Viễn khi một tiếng này vừa thốt ra khỏi miệng. Mỗi lúc phạm lỗi trừ nhận sai cùng gọi anh, cậu căn bản cái gì cũng làm không được.

Thanh âm Quý Hàng trầm ổn, không còn tức giận ngất trời như vừa rồi.

“Giải thích.”

An Ký Viễn cúi đầu xuống nhắm chặt hai mắt.

Trước kia, anh không nói một lời cứ quất roi, không cho cậu cơ hội giải thích, An Ký Viễn cảm thấy uất ức như trời đất sụp đổ. Mặc dù sự thật chứng minh cậu bị đòn cũng không oan, anh động thủ đều có đạo lý nhưng cậu vẫn luôn hy vọng anh có thể trước khi động thủ cùng cậu nói phải trái, cho phép cậu giải thích ý tưởng và lập trường của bản thân.

Mà bây giờ, rõ ràng là sai lầm mang tính nguyên tắc, anh có thể khống chế tâm tình cho cậu cơ hội giải thích nhưng An Ký Viễn lại không biết nên làm sao biện giải cho mình. Cậu chợt thấy thật là châm chọc.

“Chị của Quách Tinh…”- An Ký Viễn nhắm mắt, cố gắng ổn định tâm lý né tránh, nhỏ giọng nói tiếp.

“… khẩn cầu em… Em lúc ấy thấy tình trạng hô hấp của bệnh nhân không tính là cạn kiệt, độ bão hòa oxi trong máu đạt trong mức cho phép cho nên… Em biết lỗi rồi, không nên bởi vì ý nguyện của người nhà bệnh nhân mà làm ảnh hưởng đến phán đoán chuyên môn của bản thân.”

Quý Hàng xoay người lại nhìn em trai rất lâu mới nói: “Nói xong?”

An Ký Viễn cắn môi, gật đầu một cái.

“Vậy bây giờ đến anh hỏi, em trả lời.”

Ánh mắt âm trầm của Quý Hàng chiếu thẳng, có cảm giác xuyên thấu đến tận đáy lòng.

“Thời điểm ra quyết định, em có hay không nghĩ đến chuyện bà Hoàng Anh?”

Một câu nói trúng trọng điểm. Cậu sớm biết ở trước mặt anh sẽ không thể nào che giấu bất cứ điều gì.

Hai tiếng thốt ra giống như rút hết toàn bộ khí lực.

“Nghĩ đến.”

“Có hay không vì sợ người nhà bệnh nhân gây chuyện mà làm lẫn lộn phán đoán chuyên nghiệp?”

An Ký Viễn có cảm giác mình như bị lột sạch quần áo treo lên cột cờ. Cảm giác xấu hổ cùng tội lỗi cực đại đè nặng làm cậu không thở nổi.

“Anh, em biết lỗi rồi.”

Đáy mắt Quý Hàng tản ra mấy phần thất vọng hỏi tiếp: “Em nói khi chị của Quách Tinh yêu cầu em rút nội khí quản, em cũng đã giải thích tình trạng của bệnh nhân, nhưng trước khi ra quyết định, em có hay không cho người nhà bệnh nhân ký giấy đồng ý?

Trong đầu An Ký Viễn nổ “bùm” một tiếng, cậu chỉ lo sợ người nhà bệnh nhân gây chuyện mà quên mất biện pháp bảo vệ hữu hiệu nhất cho bản thân.

Quý Hàng nhìn sắc mặt liền biết đáp án, nhưng vẫn cau mày giáo huấn.

“Nói chuyện.”

“Không…”

“Một vấn đề cuối cùng.”- Ánh mắt Quý Hàng như phủ thêm một tầng sương mù, len lỏi trong đó chút tự giễu châm biếm.

“Khi người nhà bệnh nhân đưa ra yêu cầu, ở thời điểm rút ống, thậm chí là lần thứ hai đặt ống, em có hay không nghĩ đến nhờ đến sự giúp đỡ của anh hoặc là ngay sau đó chủ động tìm anh nói chuyện?”

Nếu như nói mấy vấn đề trước đó là do sự thiếu hiểu biết, xử sự còn non nớt và quá dư thừa tình cảm của một bác sĩ nội trú thấp năm ít kinh nghiệm. Nhưng vấn đề cuối cùng này, Quý Hàng thật sự không có biện pháp thuyết phục bản thân không thèm để ý.

Thái độ của An Ký Viễn đối với anh nhìn như thân cận lại thật chất vô cùng hời hợt.

Quý Hàng luôn cho rằng qua mấy tháng sống chung đã phần nào gọt bớt đi lớp băng cứng ngăn cách giữa hai người. Đụng đến vấn đề chuyên môn, thời điểm gặp khó khăn, anh luôn cho rằng mình phải là người mà em trai tín nhiệm nhất, sẽ luôn chủ động tìm đến xin giúp đỡ.

Nguyên lai, đây đều là Quý Hàng tự cho là đúng mà thôi. Thật ra, Quý Hàng bây giờ đã trưởng thành, đứng ở một vị thế cao hơn, dạy dỗ qua bao nhiêu sinh viên, cứu chữa không biết bao nhiêu người, từ lâu đã phai nhạt đi sự nhạy cảm. Anh đối đãi với mọi người bằng tất cả sự chân thành đồng thời cũng tự thấu hiểu không phải ai cũng có  trách nhiệm giao phó sự tín nhiệm cho anh. Sở dĩ anh tận tâm tận lực đến vậy vì đó là chức trách của anh, là anh nguyện ý, nếu có thể lấy nó đổi trở về sự chân thành giống nhau đương nhiên rất vui vẻ, nếu không có cũng không có gì để luyến tiếc.

Nhưng lần này có chút bất đồng, Quý Hàng cảm thấy rất bi ai, cảm thấy một sự mất mát rất mãnh liệt. Đó là em trai của anh, là người duy nhất trong một số ít người trên thế giới này anh không có chút do dự muốn dùng toàn lực để bảo vệ.

An Ký Viễn run bật người, cúi đầu lẩm bẩm: ” Anh, em sai rồi…”

Quý Hàng không có cố chấp với câu trả lời, thần sắc vô cùng rõ ràng.

“Dốt nát, lỗ mãng, tự cho là đúng. Vào khoa ba tháng, đây chính là thành tích em giao cho anh.”

Không lưu một chút mặt mũi quở trách đến từ người anh trai mà cậu kính sợ và sùng bái nhất, thế giới của An Ký Viễn bất chợt như ngừng lại, cậu muốn nói nhưng lại phát hiện mình không biết nên nói gì, vừa phát ra một tiếng “anh” liền bị anh cắt ngang.

“Em nhất định phải lấy thân phận một bác sĩ nội trú xử sự với anh, vậy gọi thầy là được rồi.”

Cả người cứng đờ, cảm giác như bị rơi xuống vực sâu vạn trượng. An Ký Viễn hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch. Ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng cùng tha thiết khẩn cầu.

” Anh, em không có. Anh đừng nói như vậy.”

“Kiểm tra phòng.”-Quý Hàng lạnh lùng ném xuống ba chữ, xoay người bước ra ngoài.

—————

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 2: .9 trang 52
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10: .9.1
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15: .4.2
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 72
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...