Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

An Ca Ký Vi Từ

Chương 9

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sau ngày đó, Kiều Thạc chưa từng gặp lại An Ký Viễn cũng dùng hết khí lực nhẫn nhịn không đi thăm dò thầy.

Công việc quá bận rộn cũng làm Kiều Thạc không có tâm tư nghĩ đến chuyện này nữa. Kiều Thạc không phải người nhỏ mọn, nhưng nhìn người đó mang một gương mặt quá giống thầy, không cấm trong lòng có chút gợn sóng.

Cậu đi theo thầy đã sáu năm nhưng đối với chuyện về gia đình thầy thật sự hiểu biết rất ít.

Trong trí nhớ của cậu, quan hệ giữa thầy và gia đình không tốt lắm, mặc dù vào ngày lễ hoặc cách một hai tháng sẽ về nhà một chuyến, nhưng thầy chưa từng ở lại qua đêm. Mà mỗi lần sau khi thầy trở về luôn trốn một mình trong phòng rất lâu mới bình ổn được tâm tình.

Thầy không muốn nhắc đến chuyện trong nhà, Kiều Thạc cũng không dám hỏi. Nhưng Kiều Thạc biết thầy còn có một người em trai, thầy mang họ An, tên là An Ký Hàng. An gia là “Trung y thế gia”, tổ tiên đều là Ngự y từ thời Minh – Thanh ngày xưa, cho đến ngày nay vẫn là gia tộc có địa vị cao trong giới y học, được người người nể trọng.

Về chuyện vì sao thầy không lấy họ An nữa, thầy ngày trước đã xảy ra những chuyện gì, thầy không nói, Kiều Thạc đời này cũng sẽ không chủ động đi thăm dò.

Thời tiết chuyển sang nóng hơn, tai nạn cấp cứu cũng nhiều hơn. Phòng phẫu thuật Khoa ngoại gần như luôn kín lịch. Quý Hàng vừa đổi trang phục, dẫn theo Kiều Thạc vào phòng phẫu thuật.

“Bệnh nhân nam, 25 tuổi, tai nạn giao thông, đầu chấn thương chảy máu, tình trạng nôn mửa, nhập viện được hai tiếng.”

“Điểm GCS 15 ①, hai đồng tử kích thước bình thường, đường kính 3mm, phản ứng tốt với ánh sáng, hình chụp CT cho thấy xương sọ bị lõm, não tổn thương, dò dịch não tủy, cần giải phóng áp lực sọ não.”

Kiều Thạc chấp hai tay phía sau lưng, đứng trước mặt mọi người tường thuật bệnh án. Ánh mắt kiên định, giọng nói vẫn trầm ổn dù cách một lớp khẩu trang y tế.

Vị trí mổ chính hôm nay là Quý Hàng, giọng nói trầm, dứt khoát khiến mọi người giao phó toàn bộ tín nhiệm.

“Bắt đầu đi.”

Lõm sọ đầu trong phẫu thuật ngoại thần kinh chỉ được xếp vào loại phẫu thuật cấp hai, không tính là khó khăn, mức độ nguy hiểm cũng không lớn.

Thao tác của Quý Hàng quá mức lưu loát, Kiều Thạc tuy không phải lần đầu tiên theo thầy vào phòng phẫu thuật nhưng mỗi lần trực tiếp chứng kiến đều không khỏi dâng lên ánh mắt đầy ngưỡng mộ, động tác thuần thục, nhanh gọn, lặp lại trăm lần như một, tựa như chỉ đang phất nhẹ một ngón tay.

Dao vừa gạch một đường, Kiều Thạc và một trợ thủ khác liền dùng dao điện cầm máu. Thao tác của Quý Hàng nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, thoáng cái đã lật ra mảng da đầu, lộ hộp sọ.

Kiều Thạc nhanh chóng lót băng gạc, dùng nước muối sinh lý rửa sạch vùng hộp sọ. Hai thầy trò phối hợp rất nhịp nhàng, tốc độ của ca phẫu thuật vì thế được đẩy nhanh hơn. Quý Hàng không ngẩng đầu, cũng không tiếp lấy máy khoan điện từ tay y tá mà nói:

“Kiều Thạc, em khoan hộp sọ.”

Tuy nói là phẫu thuật đơn giản nhưng khoan lỗ vào hộp sọ con người so với cắm ống hút vào lon nước không hề giống nhau a.

Khống chế lực bàn tay, phán đoán độ sâu thích hợp là cần kinh nghiệm tích lũy. Kiều Thạc không hề do dự, cậu biết rõ nếu hôm nay đã theo thầy vào phòng phẫu thuật thì sẽ không có tay không mà trở ra. Cậu khẽ gật đầu, đổi vị trí với thầy.

Kiều Thạc không tránh khỏi có chút khẩn trương, dù sao cũng là thực hiện trước mặt thầy. Nhưng cậu cũng lập tức nói với chính mình, vì có thầy ở bên cạnh nên chẳng có gì phải lo sợ cả.

Thầy đã từng nói với cậu, thầy nghiêm khắc dạy dỗ, giám sát chặt chẽ chỉ vì muốn tốt cho cậu, hy vọng cậu cả đời hành nghề chữa bệnh này không gặp phải mặc cảm tội lỗi cõng lấy mạng người. Vì vậy, thầy luôn nhắc cậu không cần sợ hãi thầy, hai người là đứng cùng một chiến tuyến.

Song song hai bên chỗ lõm khoan hai lỗ. Quý Hàng khẽ mỉm cười sau lớp khẩu trang, vị trí vừa đúng, độ sâu xem như vừa phải.

Kiều Thạc trả lại máy khoan điện, ngẩng đầu gọi khẽ một tiếng “thầy”. Thầy chỉ kêu cậu khoan hộp sọ nên Kiều Thạc muốn hỏi xem có đổi chỗ lại hay không?

“Tiếp tục đi, có điều gì chưa chắc chắn, hỏi trước một câu.”

Kiều Thạc kinh ngạc, nói đúng hơn là “thụ sủng nhược kinh”, một bác sĩ nội trú năm ba như cậu mà có thể đứng ở vị trí mổ chính, còn được Phó chủ nhiệm làm trợ thủ. Chuyện này phỏng đoán ngày mai sẽ trở thành đề tài nóng bỏng nhất trong khoa.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, Kiều Thạc cũng không có thời gian dư thừa để do dự, đưa tay nhận lấy kìm cắt sọ. Thao tác của Kiều Thạc xem như thuần thục, phần sọ được cắt hoàn hảo. Quý Hàng đứng ở vị trí trợ thủ phối hợp giúp cậu thu dọn những mảnh xương sọ. Kiều Thạc mở lớn hai mắt, cố nhìn thật tỉ mỉ tìm nơi chảy máu hoặc có tình trạng dập não.

Kiều Thạc muốn ngẩng đầu hỏi ý kiến thì thầy đã đưa qua miếng vá sọ đã được cắt gọt sẵn, đáy mắt không che giấu sự tán thưởng.

“Không vấn đề, thầy đã xem qua.”

Kiều Thạc cũng mỉm cười, cẩn thận đặt miếng vá vào vị trí thích hợp. Kích thước của miếng vá là theo kinh nghiệm tích lũy bao năm của Quý Hàng, như gần chuẩn xác, chỉ cần điều chỉnh một ít góc cạnh nhỏ nhoi. Sau đó, Kiều Thạc đặt ống dẫn lưu và lần lượt khâu vá lại các lớp tổ chức.

Tốc độ thao tác của Kiều Thạc không tính nhanh nhưng so với lứa bác sĩ nội trú cùng năm xem như thuần thục hơn nhiều. Kiều Thạc thà rằng tốc độ chậm hơn một chút nhưng mỗi thao tác đều nắm chắc. Phong cách của cậu khác hoàn toàn với Quý Hàng là kiểu lả lướt, nhanh trong chớp mắt.

Kiều Thạc bước ra khỏi phòng hồi sức, sóng vai cùng thầy, không ngừng khoe mẽ, vòi vĩnh.

“Thầy, hôm nay em muốn ăn mì đùi gà, cọng mì sợi lớn a.”

Quý Hàng nhíu mày: “Đứng mổ chính hơn phân nửa thời gian, thao tác không chuẩn đều không có sao?”

Kiều Thạc nói đến chuyện phẫu thuật, tuyệt đối không dám tranh cãi với thầy, nhỏ giọng gọi một tiếng:

“Thầy…”

“Sợ đầu sợ đuôi, lúc bấm kìm cắt sọ không dứt khoát, đặt miếng vá tay đều run.”

Quý Hàng tuy phê bình nhưng trong lòng biết rõ với loại phẫu thuật này muốn thuần thục, chuẩn xác là cần kinh nghiệm tích lũy. Anh chỉ không muốn Kiều Thạc nhất thời quá đắc ý mà thôi.

“Có rảnh rỗi thì xuất video tự xem lại, thầy còn đang chờ cái miệng biện giải của em.”

Kiều Thạc quả nhiên lập tức yên ắng, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Thế còn mì đùi gà…”

Quý Hàng trong nháy mắt bật cười, vỗ mạnh vai Kiều Thạc mắng:

“Lịch trực ban còn muốn thầy nhớ giùm em sao? Hôm nay cậu trực ban, bác sĩ Kiều à.”

—————–

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 2: .9 trang 52
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10: .9.1
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15: .4.2
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 9
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...