Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

An Ca Ký Vi Từ

Chương 205

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

An Ký Viễn không biết rằng vào ngày hôm đó, đêm đó, cùng khoảng thời gian đó, Quý Hàng cũng đang ở phòng làm việc.

Nếu như, trước khi cậu di chuyển dì tóc xoăn đi chụp CT gọi một cuộc điện thoại.

Bất luận là bệnh nhân của ai, Quý Hàng chắc chắn không chút do dự chạy đến đầu tiên.

Có thể sẽ bị mắng, nghe dạy dỗ, sẽ bị bộ mặt như hung thần và khí thế mạnh mẽ của ai kia dọa nạt nhưng nhất định sẽ trong nháy mắt cũng là ánh mắt lạnh tĩnh ấy trấn an, dưới sự chỉ huy của anh mà ổn định nhịp thở, từng lời nhàn nhạt nhưng đầy khẳng định mà cảm thấy tràn ngập năng lượng.

Chí ít, không cần đến mức ở trong không gian tĩnh lặng của thang máy,  một mình gánh chịu sự lựa chọn sinh tử.

Rung chuyển kịch liệt trôi qua là sự tĩnh lặng đáng sợ. Cánh cửa kim loại vừa dày vừa nặng cắt đứt hoàn toàn với bên ngoài, trong không gian nhỏ hẹp của thang máy phảng phất còn lại tiếng nức nở của cô y tá trẻ tuổi..

Các nút bấm tầng trệt đều bị An Ký Viễn ấn mạnh phát sáng, nút bấm cứu hộ khẩn cấp không biết có phải chỉ còn là đồ trang sức, vốn nên phát ra tiếng vang lớn, nay lại lặng thinh không một tiếng động. Cũng may, vận mệnh không quá trêu đùa bọn hò, bóng đèn trắng trên đỉnh đầu sau nhiều lần chớp tắt đã dần ổn định lại chiếu vào gương mặt tái nhợt đang say ngủ của dì tóc xoăn.

Sắc mặt An Ký Viễn hơi trầm xuống hỏi: “Chỉ số Propofol ① hiện tại bao nhiêu?”

Ống nhựa cắm sâu vào khí quản yếu ớt, người bình thường uống nước bị sặc, ho khan đến đỏ mắt một lúc lâu mới có thể dần bình thường lại, dị vật lớn như vậy cấm vào khí quản nhất định vô cùng khó chịu.

Propofol là loại thuốc thường dùng duy trì mê có tác dụng an thần, kìm nén phản ứng ho khan, khắc chế bản năng đối kháng của bệnh nhân với thiết bị hỗ trợ hô hấp.

Nữ y tá nhìn về màn hình nhỏ nói: “Propofol? Bây giờ là 1.”

“Trước điều chỉnh đến 2.”

Giọng của An Ký Viễn rất nghiêm túc làm nữ y tá không khỏi cảm thấy nghi hoặc, tay làm thao tác cũng vô ý thức nhìn qua bệnh nhân. Bởi vì sau thời gian phẫu thuật vẫn chưa tỉnh lại mới cần làm kiểm tra CT, sau chấn động trong thang máy, dưới tác dụng của thuốc an thần cơ thể lại phát sinh phản ứng, thiết bị hỗ trợ hô hấp nối với khí quản có hiện tượng co quắp, bắt đầu phát ra âm thanh cảnh báo.

An Ký Viễn nhìn lượng thuốc Propofol trong ống còn không quá nhiều,  sắc mặt càng ngưng trọng hỏi.

“Trong hộp thuốc mang theo có loại thuốc an thần nào?”

“Hai ống Remifentanil, một ống Midazolam”

Không xong.

Một khoảng thời gian tĩnh lặng trong vài phút.

Xác nhận điện thoại di động không có tín hiệu, nút cấp cứu khẩn cấp không có tác dụng, càng không thể cạy cửa thang máy ra, ba người bị nhốt nhìn nhau, từng chút nhận thức rằng họ phải ở chỗ này chờ cứu viện là sự thật.

Ánh mắt An Ký Viễn không dám rời khỏi, nhìn chăm chú vào các con số và đồ thị trên màn hình, thanh âm báo nhịp tim không ổn định càng nhắc nhở trong không gian tĩnh mịch này tràn đầy bất an.

“Tích… Tích… Tích, tích tích…  “

Nhịp tim nhảy qua 100.

An Ký Viễn di chuyển ánh mắt từ màn hình qua gương mặt của dì tóc xoăn.

Trong phút chốc, một dòng máu đỏ cắt đứt ánh mắt.

Dòng máu đỏ bắn về hướng An ký Viễn, cậu theo bản năng nghiêng đầu qua một bên, nữ y tá hoảng hốt nhưng cũng nhanh tay lẹ mắt đè lại cổ tay của dì tóc xoăn

Dì tóc xoăn đã tỉnh lại.

Hai mắt trợn tròn, con ngươi co rút, hoảng sợ nhìn chằm chằm hoàn cảnh xung quanh.

“A! Làm sao bây giờ! Không thể di chuyển, dì không thể lộn xộn a.”

Nữ y tá cả kinh, dì tóc xoăn trong vô ý thức rút ra ống thông đặt ở động mạch cổ tay dùng để giám sát huyết áp và áp lực động mạch ②. Cho nên lúc này biểu đồ huyết áp trên màn hình chỉ còn lại một đường thẳng màu đỏ.

An Ký Viễn hỏi: “Dây buộc đâu?”

Nữ y tá  ảo não hồi tưởng: “Vừa rồi muốn gọi tỉnh mà bà ấy không có phản ứng nên tôi đã tháo ra, ai biết được bây giờ đột nhiên lại tỉnh!”

Tay An Ký Viễn ấn chặt nơi cổ tay đang chảy máu, không có run rẩy nhưng tim đập cực mạnh. Ngón tay lạnh băng giao hòa cùng dòng máu nóng, không dám có chút lệch đi, ấn chặt khống chế động mạch đang không ngừng chảy máu.

Ống tay áo blouse thấm ướt máu đỏ tươi.

“Mau giữ chặt tay còn lại!”- An Ký Viễn không kịp lau đi vết máu nơi khóe mắt, một bên chỉ huy cậu thực tập đứng trốn ở một góc, một bên chỉ vào dây truyền dịch.

“Tăng thêm liều Propofol, truyền thêm một ống Remifentanil.”

Màn hình giám thị thiếu đi chỉ số huyết áp trọng yếu nhất. An Ký Viễn dùng tay còn lại lấy ra máy đo huyết áp dự bị muốn vòng vào cánh tay của dì tóc xoăn nhưng cổ tay đầy máu cứ không ngừng giãy giụa, luống cuống, bất an tạo nên sự phản kháng kịch liệt.

An Ký Viễn cực lực khắc chế sự lo lắng của bản thân, kiên trì khuyên nhủ:

“Dì à, đừng nhúc nhích! Không có chuyện gì cả, chúng ta bây giờ đưa dì đi chụp CT, dì ngủ một giấc liền làm xong…”

Tay phải còn ấn chặt động mạch cầm máu, An Ký Viễn chỉ có thể cúi người áp mạnh lên giường, nỗ lực vòng dây vào cánh tay trái của dì tóc xoăn.

Thao tác bằng một tay là vô cùng khó khăn mà lúc này lại còn…

“Bịch! “

Thang máy rung động kịch liệt làm ba người trong nháy mắt như hai chân rời khỏi mặt sàn, khi An Ký Viễn cho rằng họ đang từ tầng sáu rơi xuống tầng trệt thì thang máy lại một lần nữa dừng lại giữa không trung.

An Ký Viễn đang cúi người trên giường bệnh, cú rơi bất ngờ không kịp đề phòng, lồng ngực đập mạnh vào thành giường kim loại.

————————————

Bên trong phòng làm việc, Quý Hàng một tay cầm điện thoại di động, một tay rê chuột, có chút chán chường đếm cừu.

“Trước đó chí ít còn biết tìm một chỗ yên tĩnh, em bây giờ ngay cả lừa anh cũng lười phí sức.”- Nhan Đình An không nể mặt chọc thủng sự thật.

“Đừng nói với anh em là nhìn màn hình máy vi tính thôi miên a.”

Quý Hàng không thể làm gì khác hơn là thu tay về, cho đến bây giờ đều không cảm thấy sư huynh dễ dàng bị lừa gạt.

“Sư huynh không phải đã sớm biết rõ sao?”

Nhan Đình An không cho là đúng nói: “Anh biết là một chuyện, em làm thế nào lại là một chuyện khác. Giống như Tiểu Viễn có thể suốt ngày giống như con nhím xù lông, tựa như cậu bác sĩ ở khoa cấp cứu cho em khâu vết thương, động tác không thuần thục gọn gàng, em có thể hận không thể cho người ta vài cú đấm sao.”

Quý Hàng nhớ đến thái độ của Tiểu Viễn mấy ngày với anh, xoa thái dương buồn cười nói:

“Nó không phải con nhím, gọi là nhím biển thì còn tạm được”

Nhan Đình An ngừng lại trong khoảng khắc rồi nói: “Em có biết, ngày đó em ngất đi, Tiểu Viễn ở phòng cấp cứu nhìn y tá tìm người giám hộ, hỏi anh cái gì không?”

Quý Hàng không có lên tiếng, bàn tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch.

“Nó hỏi anh tại sao lại đồng ý để em lập di chúc khi còn sống, tại sao phải gạt nó, hỏi anh có phải bởi vì nó không đủ ưu tú, không đủ trầm tĩnh, không đủ mạnh mẽ, cho nên mới không có tư cách tham dự vào nhân sinh quan của em.”

Phảng phất như hồi tưởng lại rất nhiều chuyện từ rất lâu rồi, Nhan Đình An đột nhiên hơi trầm giọng nói: “Dẫn dắt một đứa trẻ rất khó. Em muốn dạy nó tự trưởng thành, hiểu lý lẽ tuy quan trọng nhưng không thể chỉ cùng nó nói đạo lý a.”

————————

“Ho khan!”

Thang máy lại một lần nữa khôi phục trạng thái tĩnh lặng, An Ký Viễn dựa vào thành thang máy ho kịch liệt một hồi, xương ngực phảng phất giống như bị cái dùi lớn đập nát, đau đến cái trán phủ một lớp mồ hôi lạnh thật dày. Tay phải của cậu vẫn giữ chặt vị trí chảy máu trên cổ tay của dì tóc xoăn, không dám có một chút sự dịch chuyển nào.

Lúc này, ông trời lại tước đoạt một chút may mắn cuối cùng của bọn họ, bóng đèn trên đỉnh đầu và màn hình LCD triệt để tắt ngúm, ánh sáng duy nhất còn lại là giữa thang máy là màn hình của máy đo huyết áp.

An Ký Viễn khó khăn bật người dậy, nhìn về phía nữ y tá và cậu thực tập.

“Không có sao chứ?”

Nữ y tá trẻ tuổi mắt hơi rớm nước mắt nói: “Không có việc gì, bác sĩ An không sao chứ, có phải bị đập vào người không? Làm sao bây giờ, chúng ta có thể sẽ chết ở trong này hay không?”

Thuốc an thần bắt đầu có hiệu lực, dì tóc xoăn lại một lần nữa mở mắt, An Ký Viễn kiểm tra lại ống cắm khí quản, nghe máy đo huyết áp phát ra cảnh báo, màn hình nhìn rõ chỉ số:  192/ 108.

Ba người bọn họ nhất định sẽ không chết ở trong này nhưng dì tóc xoăn có thể hay không xảy ra chuyện, không ai có thể vỗ ngực cam đoan.

“Có đem theo thuốc hạ huyết áp không?”- Ho đến khàn giọng, lộ ra vài phần mệt mỏi rã rời.

Nữ y tá dùng đèn pin điện thoại chiếu vào hộp thuốc mang theo nói lớn:

“Có! Trong hộp có Labetalol “

An Ký Viễn: “Trước mắt dùng 10mg.”

Dì tóc xoăn có chứng sợ hãi giam cầm, An Ký Viễn là muốn tranh thủ trong lúc đang dùng thuốc an thần thì chụp CT kiểm tra có thể giảm bớt sự sợ hãi của dì cũng như có thể loại trừ nguyên nhân do biến chứng trong phẫu thuật dẫn đến hôn mê.

Dự định ban đầu của cậu rất tốt đẹp nhưng ông trời lại cho cậu một sự trêu đùa quá lớn.

Cậu luôn cho rằng nỗ lực sẽ có thành quả, sự trả giá tất nhiên sẽ đạt được thứ tương ứng.

Cậu cho rằng, mình cũng có thể không đem tình cảm vào công việc, giống như anh bình tĩnh, quyết đoán, cẩn thận dũng cảm.

Cho rằng, nhiều năm qua, cậu đều toàn bộ dựa vào chính mình bước đến ngày hôm nay, thành tích đứng đầu Y viện, đi đến đâu đều được các giáo sư khen ngợi, đối với cấp trên càng là một lý lịch quá tốt đẹp, không cần bất cứ người nào, cậu cũng có thể từ áo blouse trắng tìm ra giá trị của chính mình, vẫn rất u tú, không cần trằn trọc dưới roi mây của anh.

Từ nhỏ ở học tập và công việc đều thuận buồm xuôi gió, An Ký Viễn, chưa từng nghĩ đến câu nói của anh “không đủ ưu tú” cũng không tính là trách móc nặng nề.

Mắt mở trừng trừng nhìn một ống thuốc an thần cuối cùng đẩy vào tĩnh mạch của dì tóc xoăn, cảm giác vô lực từng bước xây thành ngọn núi cao.

An Ký Viễn không ngừng ở bên tai dì nhỏ giọng trấn an, có thể thuốc an thần dần mất hiệu lực, dì tóc xoăn lại một lần nữa giằng co.

Toàn thân cắm đầy ống không nhúc nhích được, trợn mắt tìm không thấy năm ngón tay đang bị giữ chặt lại, ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy đo huyết áp rọi sáng gương mặt nhợt nhạt của cậu thanh niên, cả một vài vết máu đỏ. Bà không thể há miệng nói bày tỏ sự hoảng sợ cùng đau đớn, quanh mình chỉ vang vang những thanh âm trò chuyện yếu ớt.

Trong lòng sợ hãi làm cho tim đập nhanh, huyết áp cũng theo đó tăng lên.

Hai tay An Ký Viễn cố gắng giữ chặt thân thể của dì tóc xoăn, phòng ngừa những ống truyền khác sẽ bị tuột ra. Ngoài miệng không ngừng an ủi:

“Dì a, chớ khẩn trương, hít sâu vào, không có chuyện gì cả…”

Thuốc hạ huyết áp, thuốc an thần trong hòm thuốc mang theo đều đã dùng hết.

Bất luận là loại phẫu thuật ngoại khoa nào, đến hậu phẫu khống chế được huyết áp chính là yêu cầu trọng yếu nhất, càng không nói đến loại phẫu thuật lớn cắt bỏ khối u não này.

“Làm sao bây giờ? Bác sĩ An, thuốc đều dùng hết rồi!”

Đại não An Ký Viễn là một mảnh hỗn độn, không thể cho ra bất kỳ một đáp án nào.

Như chú cá nhỏ rơi vào dòng nước xiết, không thể bơi qua, những thanh âm đục ngầu, trở thành nguyên nhân trong một khoảng thời gian rất lâu sau này cậu rất khó chìm vào giấc ngủ.

Thời gian qua đi bao lâu, An Ký Viễn cũng không nhớ rõ. Cánh cửa thang máy vừa dày vừa nặng  rốt cục truyền đến tiếng vang nhỏ xíu chỗ khe cửa chen vào một tia sáng.

Bọn họ được cứu.

Cửa thang máy được kéo ra một khe hở, An Ký Viễn giọng khàn khàn nhờ nhân viên cứu hộ đến khoa gần đó mượn thuốc, còn chưa dứt lời trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay rất quen thuộc đưa đến một ống tiêm.

Không phải cầm thước hay roi mây làm cho người cảm thấy kiên định, ấm áp.

“Trước tiên tiêm ống thuốc này, trở về khoa lại nói.”- Dù là giọng rất lãnh đạm nhưng cũng khiến cái mũi chua xót.

Giường bệnh của dì tóc xoăn được đẩy ra khỏi thang máy, các bác sĩ trực phụ trách ICU Ngoại thần kinh nghe tin chạy đến, tiếng người hỗn loạn, bọn họ hoặc khách sáo hoặc thoải mái vỗ vai An Ký Viễn khen ngợi, hoặc thấp giọng dặn dò y tá cho thuốc.

Màn hình theo dõi, các chỉ số sinh tồn dần ổn định.

Duy chỉ có một người, thủy chung mặt lạnh không nói gì.

An Ký Viễn đứng ở đầu giường, tầm mắt cùng anh đang cúi người kiểm tra bệnh nhân chia giường bệnh làm đôi.

Trạng thái lúc này thật có chút khó diễn tả được, có thanh tỉnh cùng ngẩn ngơ, cánh tay áp bên thân người run nhè nhẹ, không dám nhìn đến nét mặt nghiêm nghị của anh.

Là bác sĩ phụ trách lần chuyển bệnh này, An Ký Viễn có nghĩa vụ báo cáo lại toàn bộ quá trình.

“Người bệnh lúc bị kẹt trong thang máy có tỉnh lại, duy trì an thần bằng  Propofol, sau đó là hai ống…”

“Bị thương?”- Quý Hàng lạnh lùng cắt lời.

Đôi mày nhíu lại, thanh âm cứng rắn, giống một lưỡi dao bén cắt ngang lời An Ký Viễn.

An Ký Viễn ru bật một cái, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi, nghiêm túc nói: “Trong lúc giằng co, ống thông động mạch bị tuột ra, đã áp ngón tay áp cầm máu, không có những vết thương khác, ngoại trừ trong lúc đó huyết áp dao động.”

Cậu vẫn giống như trước đó không thể nói xong một câu hoàn chỉnh.

Quý Hàng ngẩng đầu, di chuyển ánh mắt từ di tóc xoăn sang phía cậu, ánh mắt rực lửa, giọng nói không hề che giấu sự tức giận.

“Anh đang hỏi em có bị thương không!”

Câu nói thật có khí phách.

Đâm thủng đêm tối dài đằng đẵng.

—–

Tấm tắc. Nhỏ giọng một chút, hơn nửa đêm, trong phòng bệnh đều đang ngủ.

① Propofol, Remifentanil, Midazolam là các thuốc có dụng an thần, giảm đau được sử dụng để duy trì trạng thái mê khi thở máy. Một số bệnh nhân đã trải qua phẫu thuật thường không nhớ bất cứ cái gì sau một giấc ngủ dài là do tác dụng của những loại thuốc này.

② Ống thông mềm được đặt vào động mạch cổ tay (chỗ mạch đập) dùng để đo chỉ số huyết áp, áp lực động mạch, được truyền đến trên màn hình theo dõi chỉ số.

③ Máy đo huyết áp cầm tay tường dùng tại gia đình, dì tóc xoăn đã làm rơi ra ống thông động mạch dùng để đo chỉ số huyết áp nên đành phải dùng cái này thay thế.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 2: .9 trang 52
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10: .9.1
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15: .4.2
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 205
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...