Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

An Ca Ký Vi Từ

Chương 16

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Quy củ này thật sự có. Quý Hàng biết rõ tính khí của mình cũng không tốt mấy, có khi quá tức giận, chưa nghe giải thích đã đánh người. Nghề y không phải là nơi làm thử rồi mới rút kinh nghiệm, không cho phép có bất cứ sai lầm nào. Quý Hàng có lúc nhìn ra được Kiều Thạc không phục, nhưng anh biết câu trả lời đúng nhất nằm ở vị trí nào, so với mắng cả trăm câu càng có tác dụng hơn. Nếu như đến cuối cùng thật chứng minh Quý Hàng sai, đánh oan sai đều cho phép đánh ngược trở lại.

Kiều Thạc nghe lời này, cố nhịn đau gật đầu mặc dù biết rằng không thể nào có chuyện này xảy ra.

Quý Hàng trở lại đứng sau lưng Kiều Thạc, một tay đút vào túi quần, một tay cầm roi mây gõ gõ vào hông Kiều Thạc hỏi:

“Bây giờ chúng ta tính đến tội tự ý rời bỏ vị trí trong ca trực, 100 roi sao?”

Kiều Thạc quay đầu dò xét: “Thầy…”

Quý Hàng nhìn người không nói lời nào.

Kiều Thạc nuốt nước miếng nhỏ giọng: “Nếu không, 50 đi.”

Quý Hàng hừ nhẹ một tiếng, tay cầm roi hạ xuống bên người.

Kiều Thạc cắn chặt răng run rẩy nói: “70, 70 thì thế nào? Em thật sự biết lỗi rồi.”

Quý Hàng không hề bất ngờ, đây mới chính là phản ứng bình thường của Kiều Thạc mỗi lần bị phạt.

Ở trong lòng Kiều Thạc, biết lỗi rồi cùng ngoan ngoãn chịu phạt căn bản không phải là chuyện đương nhiên cùng xảy ra. Thầy cho đến bây giờ chưa từng bắt cậu phải gánh vác những đạo lý lớn lao gì đó chẳng qua thứ nên chịu, một chút cũng không thiếu được.

“Một chút quy củ cũng không có, sai lầm ngày hôm nay là em có thể trả giá?”

Kiều Thạc làm bộ tội nghiệp quay đầu nhìn: “Thầy đều đã nghĩ xong còn hỏi em làm gì?”

Quý Hàng nâng tay quất một roi khá mạnh.

“A!”- Kiều Thạc rụt người hét thảm.

“80, thầy em thật sự không chịu nổi 100 roi a, sẽ tàn phế đó.”

Quý Hàng trêu đùa: “Không quan trọng, ngồi xe lăn cũng có thể phẫu thuật được.

Lời vừa dứt 10 roi liên tiếp quất mạnh vào đỉnh mông, lực đạo tuy không mạnh bạo bằng vừa rồi nhưng cái mông vốn đã thảm hải lại càng mẫn cảm hơn. Kiều Thạc gần như nhào người về phía trước, thân thể run bật theo từng ngọn roi quất xuống.

Quý Hàng lạnh lùng giáo huấn, không còn chút giọng điệu giễu cợt như vừa rồi.

“Đừng nói là loại chuyện cỏn con này, dù em có đại sự đi nữa trước tiên phải báo cáo với cấp trên xin nghỉ, bàn giao rõ ràng. Em hôm nay không cần giở ra bất kỳ thủ đoạn gì, đều vô dụng.”

Kiều Thạc ngoài miệng xin tha nhưng trong lòng biết rõ ràng mình rất đáng bị đòn, bất kể hôm nay bị đánh bao nhiêu roi, trong lòng đã âm thầm lập lời thề, sau này bất kể là đi làm hay đi trực ban, tuyệt đối sẽ không bước chân ra khỏi bệnh viện nửa bước.

Là một người hành nghề y, có được thời khắc đắc ý nhưng cũng có khoảnh khắc đau buồn trong nháy mắt. Một người bác sĩ giỏi sẽ không phải không phạm sai lầm, mà là một lần sai lầm có thể sẽ ghi nhớ đến suốt cả đời.

Roi mây cứ đều đặn rơi xuống, Kiều Thạc mới đầu là cau mày, cắn chặt răng chịu đựng, càng về sau, sức lực càng cạn kiệt, hai cánh tay vốn đã mỏi nhừ không còn đủ sức chống đỡ thân thể nặng nề.

Mồ hôi ra như tắm, chảy dài từ hai bên thái dương, gân xanh hằn lên rõ từng lằn một, gương mặt cũng trắng bệch.

“Chat!”

“Aaaa!”

Đánh đến roi thứ 30, Quý Hàng đột nhiên ngừng tay, trời đã tối, thư phòng không còn đủ ánh sáng nữa. Anh đi bật đèn rồi trở về quan sát tỉ mỉ Kiều Thạc.

“Thẳng chân ra!”

Quý Hàng cau mày gõ gõ đầu roi vào đầu gối Kiều Thạc. Anh không phải người coi trọng hình thức khi trách phạt nhưng tư thế co gối của Kiều Thạc có thể sẽ gây ra những tổn thương khó chữa.

Từng lằn roi sưng cao, roi chồng lên roi, tuy không rách da nhưng bầm tím, hằn lên từng vệt dài rõ rệt, dường như chỉ cần một chút tác động nữa thôi cũng sẽ bật ra máu.

Quý Hàng khom người kéo quần của Kiều Thạc còn vướng trên đầu gối xuống mắt cá, lúc này sắc mặt của Kiều Thạc còn đỏ hơn cả ráng chiều.

Quý Hàng gõ đầu roi vào hông, Kiều thạc theo bản năng co người lại.

Một tiếng roi quét gió cực vang, Kiều Thạc cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chân mềm nhũn.

Từ đỉnh mông dài xuống khoảng 10cm đều là những vệt roi bầm tím đan xen nhau, dù nhìn không quá mức thảm thiết nhưng vốn là vị trí nhạy cảm, một cử động nhỏ đều làm Kiều Thạc đau thấu trời mây.

Từ roi thứ 41 đã đánh từ bắp đùi trở xuống.

“Aaaa… thầy.”- Kiều Thạc đã rơi nước mắt, bất chấp mặt mũi kêu thảm một tiếng.

Cùng một lực đạo nhưng đánh vào phần đùi non, cơn đau càng phóng đại hơn gấp nhiều lần.

Quý Hàng trầm mặt, một tay chỉnh lại thắt lưng Kiều Thạc, tay cầm roi gõ vào đầu gối, lạnh giọng nhắc nhở.

“Thẳng chân ra!”

Kiều Thạc mới vừa kéo thẳng đầu gối, Quý Hàng liền quất liền mấy roi, đầu gối nháy mắt lại chùn xuống. Quý Hàng lại một lần nữa nhắc nhở nhưng chẳng duy trì được bao lâu.

Quý Hàng không còn kiên nhẫn, xoay người kéo cái ghế lót nệm qua ra lệnh:

“Quỳ lên!”

Kiều Thạc đưa tay quệt ngang nước mắt cùng mồ hôi, trong miệng nếm được chút vị mặn. Tay vừa rời khỏi mặt bàn, hai chân run rẩy kịch liệt, chỉ có thể khom người vịn vào mặt ghế. Cậu lén liếc mắt nhìn gương mặt lạnh băng của thầy, không khỏi lẩm bẩm.

“Thầy đừng gấp, cho em chút thời gian, đau… đau quá…”

Quý Hàng hơi nhíu mày, quất mạnh một roi xuống mặt ghế.

Thân ghế khá cao, Kiều Thạc dựa vào hai tay vịn chống đỡ, dù đầu gối vẫn không quá thoải mái, nhưng so với vừa rồi cúi người trên mặt bàn tiết kiệm được nhiều sức lực hơn.

Quý Hàng biết rõ tính nết của Kiều Thạc, khi bị đánh thường quanh co uốn lượn, chịu mềm không chịu cứng, càng không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt, nhưng hôm nay Quý Hàng không cho Kiều Thạc có đường thương lượng, quyết tâm cho cậu nhóc một bài học, vì vậy trầm giọng xuống:

“Em bây giờ còn có thể nằm ở chỗ này bị đánh là vì em xem như có vận khí tốt, cấp cứu kịp thời, không có sự cố đáng tiếc xảy ra. Em cho rằng mình vẫn đang ở trường học, muốn cúp cua trốn học thì cứ thế mà đi? Tôi hôm nay không phải cùng em nói chuyện phải trái, nghề y là một nghề vô cùng nguy hiểm, trong tay em chính là mạng người. Cái đạo lý này đến bây giờ em còn chưa hiểu thì lập tức thu dọn đồ đạc cút ngay khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Mỗi một chữ đều giống như một cái tát vỗ mạnh vào mặt Kiều Thạc, ánh mắt nghiêm khắc xoáy sâu vào đáy lòng cậu, làm cậu không còn chỗ dung thân.

Quý Hàng không hề chờ đợi, khi Kiều Thạc vừa dọn xong tư thế liền giơ cao roi lên.

Kéo dài từ trên đùi đến cách đầu gối 5cm đều là những vệt roi đỏ đầy đặn giống hệt nhau. Quý Hàng không thích thay đổi lực đạo khi đánh người, mỗi một roi đều dùng tám phần lực.

Đánh tới roi thứ 65, Kiều Thạc đã nước mắt rơi như mưa cùng mồ hôi chảy dài thành vũng nước nhỏ. Đó là nước mắt sinh lý mà dù có ý chí lớn lao đến mấy cũng không thể khống chế nỗi.

Thân người Kiều Thạc đã bắt đầu lung lay, chỉ một chút mất trọng tâm, cậu đều cảm thấy mình như có thể ngay lập tức ngã nhào xuống sàn.

Nhưng Kiều Thạc cũng chỉ là thân thể máu thịt bình thường, sự nhẫn nại cũng có giới hạn, một roi kéo theo cả người mất đi trọng tâm, may mà cậu vẫn còn phản ứng nhanh nhẹn, nhích nhẹ người mới không đem cả người lẫn ghế lật ngửa.

Quý Hàng hung ác trợn mắt nhìn Kiều Thạc, gằn giọng: “10 roi cuối cùng cố mà chịu, bệnh nhân của em sau này nếu lại xảy ra chuyện gì, 100 roi cũng chưa vừa tội.”

—————-

Lời tác giả:

Đánh xong một trận thở dài nhẹ nhõm. Tiểu Thạc phải tạ ơn mẹ ghẻ đã không giết.

Thật ra thì Kiều Thạc là một đứa trẻ xem như thông tuệ, so với Tiểu Viễn là hai cá tính cực đoan, trái ngược nhau. Một đứa bề ngoài nhìn tùy tiện hí ha hí hửng nhưng thật ra thành thục, hiểu chuyện. Đứa còn lại cử chỉ, cư xử khéo léo, đầy khí chất thanh tao nhưng lại là đứa trẻ nhỏ còn cần được bảo bọc dạy dỗ.

—————–

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 2: .9 trang 52
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10: .9.1
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15: .4.2
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 16
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...