Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

An Ca Ký Vi Từ

Chương 161

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chính động tác quen thuộc này làm Kiều Thạc có chút muốn khóc. Cậu luôn tự nhận mình tính tình khẳng khái, chưa bao giờ yếu đuối, cần phải được che chở nhưng có thể trong sáu năm qua thầy thật sự cho cậu rất nhiều sự chân thành cùng lòng trung thành tuyệt đối.

Quý Hàng dường như không cảm giác được tâm tình Kiều Thạc chập chờn, chỉ lẳng lặng nhìn cậu nhóc vẫn rụt đầu xuống, không hề có ý muốn đứng lên, anh lắc nhẹ đầu, thuận thế lui về sau một bước, ở đối diện ngồi chồm hổm xuống.

Trường hợp của Dư Điềm Điềm có chút trọng yếu, bất quá nếu giải phẫu thuận lợi, các chỉ số ổn định sẽ không cần dây dưa tốn thời gian ngồi chồm hổm ở hành lang này để suy xét về ca bệnh. Nguyên nhân chân chính làm cho cả hai đều nghẹn lời không thể đối mặt, xem ra nên từ Quý Hàng ra mặt nói rõ trước.

“Sắp đến ngày giỗ của mẹ rồi?”

Kiều Thạc không nghĩ câu đầu tiên thầy nói lại là chuyện này, căn bản không cần thiết quá mức kinh ngạc, thanh âm của cậu thoáng chút nặng nề:

“Ưm, còn hai tuần lễ nữa.”

Quý Hàng gật đầu.

“Tâm trạng của bà ngoại thời gian này cũng sẽ không quá tốt.”

Kiều Thạc nhìn sắc mặt thầy hơi ngưng trọng, trong lòng cũng cảm thấy buồn buồn, không biết nên nói cái gì. Hai người thật sự rất ít khi nhắc đến Thẩm Nhất Lan, bây giờ nghĩ đến vì muốn trốn tránh mà cứ lừa mình dối người, rốt cuộc cũng đến ngày cần phải trả một cái giá thật lớn.

Một vòng kiểm tra phòng, một ca phẫu thuật đã đủ lấy đi hết một ngày của Quý Hàng. Mặc dù có nhiều bất đắc dĩ, anh cũng rất rõ ràng, thế giới của người trưởng thành chính là như vậy, đồng hồ quả lắc vĩnh viễn sẽ không bởi vì  chút do dự nào của mình mà dừng lại, trước đây còn bị roi mây từng chút uốn nắn lại tâm tình của nhưng khi bản thân đã là người trưởng thành, tự mình đảm đương được một khung trời, chút thời gian ấy lại trở thành thứ vô cùng xa xỉ.

“Kiều Thạc, xin lỗi.”- Quý Hàng đột nhiên nói.

Một câu này rất trịnh trọng, không có chút do dự nào.

“Tiểu Viễn không biết tình hình thực tế, cũng không phải cố ý, thầy thay mặt nó xin lỗi em. Nếu như đã dọa đến bà ngoại, cũng làm phiền em thay thầy nói một tiếng xin lỗi.”

Lòng Kiều Thạc như bị khoét đi một lỗ lớn, trống rỗng, khó chịu. Cậu liên tục lắc đầu, lại không nói lên lời nào.

“Thầy nói như vậy cũng không phải ý nghĩa em không có sai. Chỉ là cái sai của em, thầy có thể lý giải.”- Quý Hàng nhẹ nhàng nói.

“Thầy không hoàn toàn khẳng định bản thân không có lây động, thầy dù sao cũng không có trải qua nhân sinh của em, cũng vô pháp hoàn toàn đứng ở lập trường của em để suy tính làm quyết định, liền càng chưa nói đến phê phán hoặc bình luận, vậy cũng là không chịu trách nhiệm. Em rất thông minh, những lời này mặc dù chưa từng đã nói với em, em vẫn luôn hiểu được. “

Kiều Thạc gật đầu, thanh âm nho nhỏ vang lên.

“Em biết.”

Kiều Thạc thật sự biết, lập trường của thầy cậu vẫn luôn biết.

Quý Hàng cười, trong giọng nói có vài phần hướng dẫn từng bước.

“Thầy biết em khổ sở, cũng biết em gạt bà ngoại đến ngày hôm nay cũng rất khổ sở. Phương thức xử lý của em vốn không nên để thầy đưa ra đánh giá, có thể nếu sự tình đã xảy ra, hơn nữa bằng vào chuyện chúng ta đều không muốn nhìn thấy chuyện ngoài ý muốn tiếp tục xảy ra, thầy thật sự muốn trưng cầu ý kiến của em.”

Kiều Thạc chậm rãi từ trong cánh tay nâng lên đầu, ánh mắt hơi mê ly, hàm chứa một chút hoang mang, một chút vô phương ứng đối, cùng rất nhiều rất nhiều xấu hổ. Nhưng cậu vẫn nhìn thẳng về thầy, sau đó dường như rốt cuộc hiểu rõ vì sao chính mình ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có…

“Chuyện trước kia, thầy muốn nói cho Tiểu Viễn, có thể chứ?”

Thanh âm trầm tĩnh, có chút lạnh nhưng không hiểu sao lại mang đến cảm giác dịu dàng bao trùm lấy thân người. Thầy rõ ràng luôn suy nghĩ cho cậu nhiều nhất.

Kiều Thạc nở nụ cười, nhàn nhạt lộ ra hàm răng trắng muốt đều đặn đủ để làm quảng cáo kem đánh răng nha.

“Dĩ nhiên.”

Quý Hàng gật đầu.

“Chuyện này, trước kia thầy cảm thấy không cần phải … đề cập với nó, bây giờ…  nghĩ lại khả năng rất ích kỷ, nhưng dù sao thầy không hy vọng giữa em và Tiểu Viễn có bất kỳ mâu thuẫn gì. Tuổi của nó còn nhỏ, cách xử sự làm người cũng không đủ lão luyện, nhưng với em đều giống nhau, tuyệt đối không phải là đứa trẻ hư.”

Kiều Thạc ừ một tiếng, lại cúi đầu. Cậu không khỏi nhớ lại mấy tháng trước khi biết An Ký Viễn muốn đến thăm nhà mình là cái loại tâm tình gì. Cũng giống như chuyện cậu không thường nhắc đến bà ngoại, thầy cũng đồng dạng rất ít nói đến chuyện của An gia. Nhưng trong lòng Kiều Thạc rất rõ ràng, thầy là người cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, vì vậy cậu luôn nỗ lực điều chỉnh vị trí của mình. Trên đường trở về, cậu cũng không ngừng tự hỏi, nếu như hôm nay người ngăn cản bà ngoại không phải An Ký Viễn mà là một bác sĩ nội trú nào khác, cậu có phải cũng sẽ không nói lời nào đã giơ lên nắm đấm?

Vấn đề này, Kiều Thạc không dám nghĩ sâu hơn, cậu liếm nhẹ môi, cúi đầu nói:

“Em biết, Tiểu Viễn không phải cố ý, em cũng không muốn có mâu thuẫn. Chính là bà ngoại bình thường không phải là người thích gây chuyện thị phi, từ nhỏ bà đã dạy em chịu thiệt cũng là một cái phúc, cho nên đi đến chỗ nào, thua thiệt luôn luôn là bà, em nghe Tiểu Viễn muốn báo cảnh sát, lại thấy bà ngã dưới đất… Là em quá xung động.”

Kiều Thạc nói đến đây lại không nói tiếp nữa, không biết là do nghĩ mình giống như đang kiếm cớ, hay do lòng sinh ra hổ thẹn, nhưng bất luận là lý do gì, cậu đều biết thầy sẽ không trách cậu.

Thẩm Nhất Lan quanh năm sống một mình ở vùng ngoại ô, tự trông coi một mẫu đất lớn, an hưởng cuộc sống điền viên thoải mái, tự tại. Bà rất kiên cường, độc lập nhưng là người từ nhỏ được bà nuôi dạy đến lớn, Kiều Thạc thật sự đau lòng, tính cách hiền lành kia cũng đồng nghĩa với chuyện chịu không ít thua thiệt, khi dễ.

Quý Hàng có thể lý giải loại cảm xúc phẫn nộ bộc phát khi chứng kiến người thân bị thương tổn. So với bất kỳ ai, anh càng hiểu rõ sức mạnh chí thân của huyết thống ràng buộc, cho nên chỉ nhìn Kiều Thạc, dịu giọng nói:

“Ưm, thầy biết. “

Khoảng trống trong lòng Kiều Thạc dần bị lấp đầy, bị thầy nhìn thấu mọi tâm tư, còn không ngừng lượng giải, nhượng bộ. Cậu âm thầm cảm thấy may mắn, cậu và thầy đã ở vào độ tuổi đủ thuần thục mà gặp nhau, sẽ không vì cố ý lấy lòng mà làm oan uổng chính mình, cũng như không vì một chuyện gì đó mà bác bỏ, nghi vấn đối phương.

Nhiều năm trước Kiều Thạc cũng có thực sự nhịn không được hỏi Quý Hàng một câu kia, người nhìn như không để tâm nhưng so với bất cứ ai đều là câu trả lời chí mạng.

“Thầy không phải vì chuyện của mẹ mới đối với em tốt như vậy?”

Ngày đó, Quý Hàng đang vùi đầu chuyên chú vào thủ pháp cầm máu, hơi liếc mắt nói:

“Nếu như em cảm thấy đánh, mắng em chính là đang đối tốt với em.”

Kiều Thạc kinh ngạc, cúi đầu ngượng ngùng nói:

“Cũng không còn người nào để thầy nhất định phải đánh a…”

Quý Hàng lúc này mới trừng mắt lên nói: “Thầy của em không phải thợ mộc, cũng không thích làm chuyện vô ích, nếu như suốt ngày chỉ tập trung điêu khắc một khối gỗ, đó là không chịu trách nhiệm với người bệnh.”

Thầy thẳng thắn, thành khẩn cùng khẳng định, còn có tâm tình bất biến không phải là chuyện lạ. Là đứa nhỏ trưởng thành trong sự đối nghịch của cha mẹ, từ trong vũng bùn được kéo ra ngoài, cậu cảm thụ sâu sắc sự ấm áp khi có người che chở, có người cho cậu dũng khí đối mặt với quá khứ và tương lai.

Cơn gió lạnh thổi ngang qua hành lang kéo tâm trí Kiều Thạc về thực tại, cậu có chút e dè, thận trọng thốt ra từng tiếng một.

“Thầy, Cù Lâm kia có thể hay không sẽ gây phiền toái?  “

Quý Hàng rất ít khi dùng giọng điệu trịnh trọng này trực tiếp ra lệnh với Kiều Thạc:

“Cố Trưởng khoa thông báo họp trước khi kiểm tra phòng, em nhớ kỹ, không có lệnh thầy, không cho phép em lên tiếng.”

Kiều Thạc sửng sốt, vẫn như trước tin tưởng thầy nói.

“Dạ, em biết rồi.”

———————–

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 2: .9 trang 52
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10: .9.1
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15: .4.2
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 161
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...