Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

An Ca Ký Vi Từ

Chương 150

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thời điểm Thẩm Nhất Lan đến bệnh viện không rõ ràng lắm, buổi chiều thứ sáu khoa bệnh Ngoại thần kinh đặc biệt bận rộn. Trí nhớ của bà mơ hồ dừng lại ở khoảng thời gian hai giờ chiều ngày thứ sáu, Kiều Thạc sẽ tan học về nhà.

“Người nhà bệnh nhân xin đứng qua một bên, đừng đứng chắn hết quầy y tá.”- Tiểu Linh hận mình không có ba đầu sáu tay để sắp xếp hết đám đông đang vây kín quầy y tá, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, không dám lộ ra chút tính khí nào.

“Tôi biết rồi, ông kiên nhẫn chờ một chút. Quý Phó khoa vừa kết thúc ca phẫu thuật, đến cơm trưa còn chưa kịp ăn, người vẫn còn ở quanh đây, có vấn đề gì, chúng ta lần lượt giải quyết, không cần gấp.”

“Thế thì tốt quá!”

Công tác khám chữa bệnh vô cùng bận rộn, đại đa số người nhà đều lý giải, nhiệt tình phối hợp, người đàn ông trung niên cầm một xấp dày giấy tờ đảo mắt nhìn quanh, chợt thấy bác sĩ Quý Hàng đang đứng ở phía xa trao đổi gì đó với một bác sĩ khác.

“Vậy tôi sẽ đứng chờ một chút.”

Tiểu Linh gật đầu, một tay liên tục ghi chép, một tay kéo nhẹ khẩu trang xuống, thở phì một hơi, cô bận đến mức không có cả thời gian uống nước.

Công việc trên tay xếp cao thành núi, kéo theo tâm tình không khỏi khẩn trương quá mức.

“Không phải tôi đã nói…”

Nói được nửa câu, Tiểu Linh ngẩn người, ánh mắt có chút ngờ vực nhìn người mặc tây trang, đeo bảng tên chỉnh tề nhưng gương mặt có chút lạ mặt.

“Anh có việc gì?”

“Thật ngại đã quấy rầy, cũng không có chuyện gì lớn.”- Lời nói khách sáo nhưng giọng điệu thì hơi cộc lốc.

“Tôi là nhân viên thực tập bên Y vụ.”

Gặp người bên Y vụ đa phần là chuyện chẳng mấy vui vẻ gì nên chẳng mấy ai muốn tiếp xúc hay đắc tội. Tiểu Linh mím nhẹ môi sau lớp khẩu trang y tế, nhẹ giọng hỏi:

“Người bệnh nằm phòng mấy, tên là gì?”

“Không phải người bệnh, là bác sĩ… “- Cậu thực tập sinh khoác tay phủ định.

“Tên là… “

Nói đến đây, cậu ấy dường như quên mất, quay đầu ra phía sau hỏi:

“Bà nói tên Kiều gì nhỉ?”

Thẩm Nhất Lan vẫn luôn đứng ở phía sau, bước lên hai bước nói:

“Tên Kiều Thạc, là bác sĩ tại khoa này…Tôi đến muốn đem cho nó một ít đồ ăn.”

“Đúng rồi là Kiều Thạc…”- Cậu thực tập sinh lên tiếng.

“Bà lão mới sáng sớm đã đến bệnh viện tìm cháu trai, bà bị lạc đường, cầm theo túi đồ lớn đi tới lui ở khu khám nội trú, bảo vệ thấy lạ liền dẫn đến chỗ chúng tôi nhờ hỗ trợ. May thay trong bệnh viện chúng ta, người tên Kiều Thạc chỉ có một, lần trước có người tìm bác sĩ họ Vương, làm tôi chạy một vòng cả mấy khoa…”

” Ra là vậy…”- Tiểu Linh nhanh chóng cắt lời.

“Tôi đến bây giờ cũng chưa thấy cậu ấy, chờ tôi hỏi thăm một chút…”

“A… Y tá trưởng, bác sĩ Kiều có phải sáng nay đã vào phòng phẫu thuật?”

Diệp Tuệ bước đến quầy trực, mỉm cười chào Thẩm Nhất Lan. Cô làm việc chung với Kiều Thạc lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua người nhà của cậu nhóc, không khỏi có chút  ngạc nhiên, ánh mắt dừng vài giây quan sát.

Bà lão trên tay xách một túi cói đầy trứng gà được bọc cẩn thận, có vẻ khá nặng, đại khái suy đoán là đã xuất phát từ sáng sớm. Trên cổ quấn vài vòng khăn choàng, mái tóc búi bằng cuộn vải có chút rối, dáng vẻ kham khổ nhưng đôi mắt sáng ngời, thanh khiết cực kỳ giống Kiều Thạc.

“Đúng rồi, vào ca cùng Quý Phó khoa.”- Diệp Tuệ vừa nói vừa quay đầu hướng về phía Quý Hàng đang đứng trò chuyện ở phía xa.

“Quý Phó khoa, Kiều Thạc đã xuống khoa chưa, bà ngoại cậu ấy đến tìm.”

Tuổi không quá lớn đã có thể ở bệnh viện B đảm nhận vị trí y tá trưởng nhiều năm, Diệp Tuệ ngoài khả năng chuyên môn cao còn có sự nhạy bén hơn người.

Thế nhưng, Diệp Tuệ vẫn không nhìn ra chút manh mối nào khi sau câu hỏi ấy, bệnh án đang cầm trong tay Quý Phó khoa bị nắm chặt đến có chút nhàu nát, bàn tay xưa nay vô cùng vững chắc, tinh chuẩn bỗng dưng run rẩy, vì sao Quý Hàng rõ ràng không có bất kỳ động tác nhưng cả người lại toát nên sự hốt hoảng tột độ.

Khoảng cách từ quầy y tá đến chỗ Quý Hàng chỉ khoảng bốn đến năm mét, không gian hạn hẹp trong giây lát dâng lên bầu không khí ngột ngạt làm người hít thở không thông, dường như có một tia sét lớn từ trên trời đánh mạnh xuống cắt đứt mọi thanh âm. Ánh mắt đầy mong đợi của Thẩm Nhất Lan di chuyển từ Tiểu Linh qua Diệp Tuệ, cuối cùng dừng lại trên nét mặt cứng đơ của Quý Hàng.

Trong nháy mắt, ánh nhìn ấy đã chuyển sang một sắc thái nóng bỏng, bao trùm sự phẫn nộ.

———————

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 2: .9 trang 52
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10: .9.1
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15: .4.2
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 150
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...