Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

An Ca Ký Vi Từ

Chương 39

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Quý Hàng đã lâu không vì có ca cấp cứu khẩn cấp mà cuối tuần bị gọi đến bệnh viện.

Được xem là Chuyên khoa Ngoại thần kinh số một cả nước, mỗi bác sĩ chủ trị tại tổ A đều có chuyên môn riêng biệt của mình. Tiêu Triều Nam đã đi Singapore tham gia diễn đàn học thuật, người có năng lực giải phẫu đứng sau Tiêu Triều Nam là Chu Ảnh lại chỉ chuyên về giải phẫu khối u não.

Nhìn hình chụp CT và mạch máu não, Quý Hàng không chút do dự bỏ xuống nửa cái bánh bao đang ăn dở, chạy lên lầu thay quần áo rồi phóng ra cửa.

Kiều Thạc muốn đi cùng liền bị thầy nhắc nhở một câu mà dừng lại mọi động tác.

“Không cân nhắc đến cái mông của mình sao?”

Vỡ túi phình động mạch não dẫn đến xuất huyết dưới nhện là trường hợp vô cùng nguy hiểm, cần phải lập tức giải phẫu kẹp túi phình mạch não.

Trưởng nhóm bác sĩ nội trú vừa được thăng chức hai tháng nhưng cũng rất ít có được hội được làm phụ tá một cho Quý Hàng. Quý Hàng ở trên bàn mổ mặc dù bá đạo, lạnh lùng, nhưng đến thời điểm cần hướng dẫn cho học sinh đều chưa bao giờ keo kiệt, vô luận là Kiều Thạc hay bất kỳ một bác sĩ nội trú nào khác, anh đều không cảm thấy thẹn với cương vị Phó khoa kiêm trách nhiệm giảng dạy của mình.

Ca phẫu thuật rất thuận lợi. Trưởng nhóm bác sĩ nội trú đã chuyển bệnh nhân vào ICU quan sát. Quý Hàng đi gặp người nhà bệnh nhân thông báo tình hình sau phẫu thuật, viết xong dặn dò rồi đảo một vòng trong khoa.

Hôm nay, trong khoa đặc biệt đông đúc. Quý Hàng đi xuyên qua hàng dài bệnh nhân tay xách nách mang, từ xa đã thấy một bóng người đang di chuyển có phần chậm chạp hơn so với thường ngày.

“An Ký Viễn hôm nay trực ban?” – Quý Hàng thờ ơ hỏi Y tá trưởng đang gõ bàn phím.

“Ưm, không phải a.”- Y tá trưởng đã ngoài bốn mươi, khi Quý Hàng còn là sinh viên thì đã công tác trong khoa này, có thể nói là người đi từng bước đạt đến vị trí này, đối với tính tình của Quý Hàng cũng khá rõ ràng. Cô cầm lên ly trà hoa cúc hớp một ngụm thấm giọng mới nói:

“Chút chuyện nhỏ.”

“Chút chuyện nhỏ mà làm cậu ta sáng sớm cuối tuần chạy vào đây?”-  Quý Hàng kẹp viết vào túi áo hơi lạnh giọng nói.- huống chi còn bị thương.

“Quý Phó khoa là ngại người quá siêng năng sao?”

Quý Hàng cười trừ lấy lòng, với những vấn đề không mang tính nguyên tắc, anh cũng không đến mức nghiêm túc đến vô vị.

“Chị Tuệ a, người mới đến mấy ngày đã muốn bảo hộ rồi, sau này nếu tôi nói cậu ấy vài câu, chị chắc sẽ trợn mắt với tôi mất.”

Lý Tuệ biết Quý Hàng cho mình nấc thang bước xuống nên rất tự nhiên thuận theo nói:

“Ngày hôm qua, có một câu dặn dò viết không rõ ràng, buổi sáng Tiểu Linh gọi điện thoại hỏi, người liền tự mình chạy vào.”

Lý Tuệ dù không giống những y tá trẻ tuổi vừa thấy Quý Phó khoa liền theo bản năng rụt rè, sợ sệt nhưng thật sự khí tức toát ra trên người Quý Hàng quá mạnh mẽ, nhìn Quý Hàng hơi nhíu mày không khỏi nói thêm một câu.

“Tôi cũng không phải muốn bảo hộ cậu ta cái gì, chỉ cảm thấy thiếu niên ngày nay nghiêm túc được như cậu ta rất ít, cậu mắng nhẹ nhàng thôi.”

Quý Hàng bắt chéo tay trước ngực, dựa vào cửa phòng bệnh lẳng lặng nhìn An Ký Viễn trò chuyện với người nhà bệnh nhân, là dáng vẻ nghiêm túc trầm tĩnh đặc trưng của bác sĩ Ngoại khoa.

Thần thái kiên định, khóe miệng nhoẻn lên độ cong vừa phải, có ba phần khiêm nhường, lễ độ, ba phần cao ngạo, ba phần ôn nhu, từ tốn… còn có một phần, làm Quý Hàng khó dời đi tầm mắt chính là quật cường thầm kín.

Anh đã bao lâu không có đứng từ góc độ này tỉ mỉ quan sát em trai mình, dáng người cao ráo, hiên ngang, thần sắc đầy tự tin. Quý Hàng cảm thấy mình tựa như đưa tay là có thể chạm được, nhưng đối với người khác lại là cách một vòng khí tức mạnh mẽ. Nhìn An Ký Viễn thế này, anh rất khó lòng hồi tưởng lại bộ dáng chật vật cúi đầu quỳ xuống nhận sai của ngày hôm qua.

Một loại cảm giác tự hào đột nhiên này sinh. Giống như nước sôi bốc hơi lượn lờ bỗng nhiên bị tưới một ly nước lạnh. Cả đời Quý Hàng rất ít có chuyện làm anh thấy hối hận, nhưng anh thỉnh thoảng lại cảm thấy tiếc nuối khi đã qua mấy năm thiếu niên tươi đẹp ngày ấy.

An Ký Viễn rất có kiên nhẫn, đây là đặc điểm thường có của tất cả các bác sĩ mới vào nội trú, nhưng cậu cũng có sự khác biệt là sẽ duy trì thêm một tầng cảm xúc vừa phải.

Quý Hàng nhìn An Ký Viễn lấy bút trong túi, bật đèn khom người kiểm tra con ngươi của bệnh nhân, toàn bộ sống tạo thành đường cong khá hoàn mỹ, tay cầm bút có chút sưng, người nhà đứng bên cạnh nhìn cậu chảy đầy mồ hôi, khẩn trương hỏi mấy câu. An Ký Viễn chẳng qua mỉm cười lấy lệ, bước đến cuối giường, hai tay chạm vào bàn chân bệnh nhân, kiểm tra năng lực vận động.

Giống như rốt cuộc có chút chịu không nổi nữa, cậu tăng nhanh tốc độ, lễ phép gật đầu chào rồi xoay người chuẩn bị rời đi, bất chợt chạm phải con ngươi đầy trong suốt kia.

Quý Hàng rõ ràng nhìn thấy cả người nó chợt run lên, hốt hoảng che giấu sợ hãi dâng lên từ đáy mắt, điều chỉnh tư thế bước ra cửa.

Quý Hàng không lên tiếng, đi thẳng hướng về phòng làm việc của mình. An Ký Viễn khó khăn bước từng bước ngay ngắn đi theo phía sau, một tay nắm thành nắm đấm giấu trong túi áo, cắn chặt hàm răng, khắc chế chính mình giống như bệnh nhân phải đưa tay vịn vào tường mà đi.

Quẹo qua khúc quanh, không có nhiều tai mắt, Quý Hàng đột nhiên dừng lại, xoay người, khí tức không kiêng kỵ tản ra.

“Tay để ở đâu?”

An Ký Viễn mím môi, thoáng rủ xuống con ngươi, đem tay trái trong túi bỏ ra ngoài, theo đúng quy củ áp sát bên người.

Quý Hàng không nghĩ phải nghiêm túc so đo với nó, chẳng qua chỉ cần dựa vào gương mặt đầy mồ hôi lạnh, bước chân chật vật, trong lòng đại khái thấu hiểu, sau đó lặng lẽ chôn xuống mồi lửa có thể bị bật cháy bất cứ lúc nào. Gương mặt vẫn lạnh lùng, giơ bàn tay lên hướng về phía đầu em trai.

An Ký Viễn theo bản năng nhắm mắt, một giây kế tiếp liền cảm giác được trên trán một chút lạnh băng.

Trời mùa hè, tay Quý Hàng không thể coi là lạnh nhưng nhiệt độ chênh lệch mãnh liệt thế này làm An Ký Viễn xấu hổ cúi đầu.

“Sốt?”

Câu hỏi của anh như thùng đá lạnh trút xuống đầu, làm cả người đang nóng bừng của cậu đột ngột lạnh phát run, cắn môi nói:

“Có thể, có một chút sốt…”

“Muốn nói dối?”- Một câu nhẹ nhàng bâng quơ nhưng quét đi chút ấm áp còn len lỏi.

An Ký Viễn theo bản năng ngẩng đầu, lại bị ánh mắt nghiêm túc kia dọa sợ, tránh đi

“Không.”- Liếm chút môi khô khóc.

“Chưa đo qua…”

Anh lạnh lùng liếc mắt một cái, ánh mắt giống như có thể lập tức làm đông cứng huyết quản, làm cho người đầu óc trong nháy trống rỗng.

Thanh âm gần như là âm độ.

“Tự mình đến quầy y tá cầm nhiệt kế đến phòng của anh làm kiểm tra. Nếu để anh biết ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng không biết đo…”- Quý Hàng nhìn thẳng, giọng uy hiếp gằn từng chữ:

” Chờ anh tới dạy, thì không đơn giản chỉ là ngậm trong miệng.”

Quý Hàng buổi sáng cũng không kịp vào phòng làm việc mà trực tiếp  tiếp thay quần áo vào phòng phẫu thuật. Anh vừa gọi điện thoại cho phòng khám đăng ký vừa đến phòng thay quần áo, cầm ví tiền, bước đến cửa phòng khám lấy số rồi yên lặng ngồi chờ gọi số

Quý Hàng vừa vào cửa, bác sĩ trực phòng lập tức theo phản xạ điều kiện bật người đứng thẳng, hơi cúi đầu chào.

“Niên trưởng vẫn khỏe chứ?”

“Chào cậu, đến lượt trực ban thứ bảy a.”- Cậu bác sĩ này năm đó đến thay đổi liên tục tại Khoa Ngoại thần kinh, Quý Hàng vẫn còn là bác sĩ chủ trị, là cấp trên trực tiếp của cậu ấy.

“Niên trưởng cảm thấy khó chịu chỗ nào sao?”

“Cho tôi một mủi hạ sốt, kê vài loại hạ sốt.”- Thoáng do dự lại nói:

“Thêm thuốc tan máu bầm.”

“Dạ, niên trưởng.”- Cậu ta không chút nghi ngờ nhập bệnh án vào máy tính.

Nhưng tên người mắc bệnh là An Ký Viễn làm cậu không khỏi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Quý Hàng tùy ý ngồi xuống ghế cười nói: “Ngồi  đi a. Là bác sĩ nội trú mới đến khoa bị chút ngoại thương.”

Cậu ta gật đầu một cái tiếp tục gõ bàn phím. Quý Hàng rất phối hợp cung cấp triệu chứng, xảo diệu dùng mấy chữ “Cục bộ dưới da ra máu” che giấu người bệnh An Ký Viễn là bị anh đánh mông đến phát sốt, đến khi viết dặn dò liền nghe hỏi.

“Niên trưởng, thuốc trừ sốt muốn dạng chích hay uống.”

“Uống đi.”

Quý Hàng trả tiền lấy thuốc rồi trở về khoa, đi ngang quầy y tá lại lấy thêm kim tiêm rút máu.

Lấy chìa khóa mở cửa, đập vào mắt là bóng lưng An Ký Viễn đang quỳ thẳng tắp, hỏa khí đang kiềm nền liền thổi bùng lên tận nóc nhà.

Quý Hàng đem vật trong tay để lên bàn, cầm lên nhiệt kế, 39,8℃.

Nhiệt kế đặt xuống bàn phát ra tiếng vang đập mạnh vào lòng An Ký Viễn.

Quý Hàng đưa tay nắm lấy cằm em trai, cảm giác làn da nóng bỏng làm Quý Hàng càng nhíu mày chặt hơn, đáy mắt hằn lên tia tức giận. An Ký Viễn muốn cúi đầu lại bị tay anh giữ chặt, khủng hoảng đỏ bừng mặt.

“Không có thoa thuốc?”-Giọng khẳng định.

An Ký Viễn cảm thấy cằm của mình sẽ bị bóp nát, nhịn đau đáp lời.

“Dùng khăn lông đắp…”

Cơn giận của Quý Hàng bừng bừng tản ra, gần như muốn phá tung phòng làm việc, An Ký Viễn run rẩy tiếp lời.

“En ngủ quên, thật xin lỗi…”

Một đứng, một quỳ, giữa đôi bên là từng dòng điện bắn tung tóe làm lòng người bất an.

Quý Hàng nhìn em trai một lúc lâu, dùng tất cả lý trí để dập tắt lửa giận trong lòng, cứng rắn xoay người, lạnh giọng ra lệnh:

“Cởi quần, vào phòng, nằm lên giường.”

Vừa nghe là khiếp sợ, nhưng khi thấy anh gõ gõ ống thuốc, cầm lên ống tiêm rút thuốc, khiếp sợ hoàn toàn chuyển hóa thành khủng hoảng, cái loại cảm giác bị đâm sâu vào huyết quản, tim đập nhanh, đầu óc choáng váng… Cậu sợ kim tiêm a.

“Không muốn!”

———————–—————-

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 2: .9 trang 52
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10: .9.1
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15: .4.2
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 39
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...