Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 125

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tuyết Nữ từ Ngô Đồng hiên đi ra, tinh thần cũng có chút hoảng hốt, bên

tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước nhỏ giọt khi tuyết đầu mùa tan

ra, dung nhan tuyệt thế mơ hồ lộ ra chút sầu khổ.

Sao phải khổ? Sao phải lo? E là cũng chỉ lòng nàng sáng tỏ.

Như có dự cảm, nhìn về phía trước, người nọ toàn thân áo đỏ xinh đẹp

lười biếng nghiêng người dựa vào cột đình, ôm ngực nhìn trời xanh, như

đang ngắm cảnh lại như chờ người.

Bước chân Tuyết Nữ càng đi càng chậm, cuối cùng dừng lại, nhớ tới trước

kia bọn họ vô cùng thân thiết, nhớ tới dịu dàng vô hạn của hắn, đối lập

với lạnh nhạt đến mức lạnh lùng hiện nay, rõ ràng chỉ cách vài bước,

giữa hai người lại như có một khoảng cách nhìn không thấy phá không

thủng, phải làm sao đây?

Phong Thiển Ảnh vừa về cung đã tới đây chờ nàng, hắn muốn nói gì đó,

nhưng mỗi khi muốn mở miệng lại không thốt nên lời, nhất quyết xoay

người rời đi.

”Đừng đi, Thiển Ảnh, chàng đừng đi.” Rốt cục Tuyết Nữ cũng mở miệng ngăn hắn xoay người rời đi.

Thiển Ảnh, chàng đừng đi, đợi thiếp.

Tuyết Nữ nghĩ, vì hắn, làm chim nhỏ nép vào người một lần, yếu đuối một

lần thì có sao đâu? Một mình chống chọi quá lâu rồi, thực mệt mỏi.

Tâm tâm niệm niệm của thiếp đều là chàng, chàng có biết, suốt

những ngày ngày đêm đêm không gặp, thiếp đã nhớ chàng đến mức nào không, có biết thế nào là sống một ngày bằng một năm không? Chàng có thể bị

cảm động không, có thể bình thường với thiếp được không?

Phong Thiển Ảnh đột nhiên dậm chân, nói đến mà buồn cười, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng giữ hắn lại, trước kia đều là hắn giữ nàng lại. Dừng động tác xoay người, ngẩng đầu nhìn lại, nàng nước mắt thành dòng, vẻ

mặt cực kỳ bi thương.

Giọt lệ rơi trên hai má, nàng như biến thành mây ở chân trời, lay động

theo gió ở nơi hắn không thể chạm tới, chỉ không chú ý sẽ tan biến thành làn khói.

Trong lòng hắn khốn khổ, lại cứ không đành lòng, hành động nhanh hơn suy nghĩ, dùng sức ôm chặt thiên hạ mỏng manh ấy, cất giọng nghèn nghẹn, “Tuyết Nhi, nàng bảo ta phải làm gì với nàng đây?”

”Thiếp gả cho chàng, chàng có còn cần thiếp nữa không?” Tuyết Nữ nắm

chặt quần áo hắn, khẩn trương, nghẹn ngào, nhìn trời cầu xin.

Tóc trắng tuyết, phất phơ theo gió lướt qua mặt nàng, mông lung che khuất tầm mắt nàng.

”Nàng bảo ta phải tin nàng thế nào đây?” Hắn chịu hết nỗi khổ biệt ly,

dùng tình yêu cả đời để trả, ngày đêm ngóng trông được gặp gỡ nàng, thứ

nhận được là hơn bảy trăm ngày ngày đêm đêm, dày vò thế nào? Khốn khổ ra sao? Bao đêm bừng tỉnh trong giấc mộng, hi vọng nàng cận kề bên gối.

Lại bao nhiêu lần sống mơ mơ màng màng, hận không thể thật sự chết đi.

Tuyết Nữ tránh khỏi ngực của hắn, dùng ống tay áo lau lệ trên mặt, gió

lạnh thổi qua, mắt đỏ ẩm ướt, mặt cũng đỏ, vừa đỏ vừa đau, lại thêm cái

lạnh thấu xương, nàng nở nụ cười đẹp nhất với hắn, “Thiển Ảnh, thiếp đưa chàng đến một nơi.”

Phong Thiển Ảnh tựa như mê muội, nhắm mắt đi theo nàng.

Hai người đều có công phu, nhanh như chớp đã vào thành, đi thẳng theo hướng đông, cuối cùng đứng trước một cửa hàng.

Phong Thiển Ảnh không kiềm chế được trái tim đang đập điên cuồng, hắn

biết, Tuyết Nhi đã quyết định thành khẩn thẳng thắn với hắn, hạnh phúc

đến có chút đột nhiên, khiến nhất thời hắn không biết làm sao cho đúng.

Gõ gõ cửa, không lâu sau đã có gã sai vặt Thanh Y đến mở cửa, nhìn thấy

Tuyết Nữ, lập tức xoay người hành lễ, “Là tiểu thư ư, mời vào trong.”

Tuyết Nữ giật nhẹ Phong Thiển Ảnh đang đứng bất động trước cửa, cười nói: “Mau vào đi.”

Đây không chỉ đơn giản là bước vào, đây là tới gặp tộc trưởng ư? Não

không kịp suy nghĩ, ngu ngốc bị nàng kéo về phía trước, tiến một bước

lui hai bước, hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, cần suy xét một

chút.

Tuyết Nữ cười an ủi: “Yên tâm đi, Thất thúc sẽ không làm khó chàng.” Dù ông ấy muốn, nàng cũng sẽ không cho phép.

Gã sai vặt Thanh Y cũng nói theo lời Tuyết Nữ, “Cô gia, mau vào đi, gia nhà ta đã chờ các người thật lâu.”

”Thất thúc đang làm gì?” Tuyết Nữ tranh thủ hỏi một câu, đang là buổi trưa, đừng quấy rầy Thất thúc ngủ trưa mới tốt.

”Đang ở thư phòng, hôm nay đoán ngài có thể tới, từ sáng đã dặn dò, nếu

ngài tới, trực tiếp đưa đi gặp ông ấy.” Gã sai vặt Thanh Y không nén

được tò mò, nhìn Phong Thiển Ảnh vài lần.

Tuyết Nữ gật đầu, xoay người thấy bộ dạng Phong Thiển Ảnh không được tự

nhiên, không nhịn được cười khẽ, “Chàng sợ gì chứ? Sợ bị ăn thịt sao? Đi mau, đừng để Thất thúc chờ lâu.”

Phong Thiển Ảnh ho khan hai tiếng, chỉnh đốn tâm tình của bản thân, đồng thời cũng thu hồi dáng vẻ bất cần đời kia, cười dịu dàng như Ngọc, biến thành một thế gia công tử trong thời loạn lạc, đảo khách thành chủ,“Nếu đã thế, chúng ta liền vào thôi.”

Tuyết Nữ nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, thở dài, nàng quay về lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn cười chân thành như thế. Nàng vuốt

cằm, dắt tay hắn, “Được.”

Gã sai vặt Thanh Y dẫn bọn họ xuyên qua sảnh lớn, vào hậu viện liền nhìn thấy hai phòng kề, ở giữa là một cái sân thật dài, nối liền bởi hành

lang gấp khúc, trên hành lang rợp bóng dây mây xanh mướt, chịu đựng giá

lạnh mặc sức vươn thân trổ lá, cành lá nhỏ đẹp như được cắt tỉa khéo

léo.

Ánh mặt trời mùa đông rọi nghiêng qua cành lá chiếu vào, trên dây mây có vài giọt tuyết vẫn không rơi xuống, vừa xanh biếc vừa trong suốt, nhìn

thấy mà vô cùng thoải mái.

Phong Thiển Ảnh nhìn nhiều thêm mấy lần, thầm nghĩ, vị Thất thúc này

cũng là một vị cực biết hưởng thụ cuộc sống, tiểu bối bọn họ thật không

bằng, nên học tập.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 125
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...