Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 133

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trầm Ngạn Khanh không đi đường lớn, chỉ đi thẳng, đón gió mà đi, đạp

nước qua sông, gặp núi lật núi, như bước trên con đường hướng thẳng lên

trời.

Bí quyết Cửu U Phong Linh hoạt động tới cực hạn, điên cuồng hút nguyên khí của đất trời, cuồn cuộn không ngừng bổ sung cho nội lực khô kiệt ở đan điền.

Lúc trời vừa sẩm tối, hắn đã đến chân núi nơi vách núi đen, thấy vết máu loang lỗ, đi theo vết máu, phát hiện dấu vết đột nhiên biến mất, một

bên là sông, một bên là rừng, người đã đi đâu?

Lúc Trầm Ngạn Khanh đang do dự, trong rừng có tiếng vang truyền đến, Trầm Ngạn Khanh dừng bước xoay người.

Một bóng đen như tên bắn bay đến, quỳ dưới gối hắn, “Hắc Miêu theo tín

hiệu mà đến, xin chủ nhân ra lệnh.” Giọng nói trong trẻo ngọt ngào, quần áo vừa vặn, dáng người xinh đẹp, trên khuôn mặt quyến rũ là một cái mặt nạ mèo đen nửa bên.

Đậu trên vai Hắc Miêu là một con chim nhỏ màu đen, thỉnh thoảng cúi đầu mổ mổ quần áo của nàng.

Trầm Ngạn Khanh yên lặng một lát, cất giọng trầm thấp, “Chỉ một mình ngươi?”

Hắn ôm hi vọng rất lớn với thực lực của Nhất Ngôn đường, nay vừa nhìn thấy, cũng không quá thất vọng, chỉ có nhiều khó hiểu.

”Chủ nhân có điều không biết, theo quy định của Nhất Ngôn đường, một khu vực chỉ cho phép một người chịu trách nhiệm. Chủ nhân có dặn dò gì? Xin ra lệnh.” Hắc Miêu đứng dậy giải đáp cho hắn, đồng thời nhìn Trầm Ngạn

Khanh nhiều thêm, chủ nhân mới nhận chức thật trẻ tuổi, bộ dạng cũng

tốt, sau này bọn tỷ muội có thể có phúc được nhìn thấy rồi.

Trầm Ngạn Khanh làm như không phát hiện chút vô lễ của nàng ta, hai tay

chấp sau lưng, “Nơi này xảy ra một trận chém giết, ta muốn biết người bị đuổi giết hiện đang ở đâu?”

”Ra là chuyện này, chủ nhân yên tâm, nhóm Tô Diễn đã được bọn tỷ muội

bảo vệ, ngài đi cùng ta.” Hắc Miêu thả cho Hắc Điểu ở đầu vai bay đi,

chim lẫn vào không trung, kêu lên vài tiếng.

Không nói nhiều lời vô nghĩa, thân thể mềm mại của Hắc Miêu xoay nhanh,

động tác mau lẹ, biến mất, đưa Trầm Ngạn Khanh đi thẳng về phía bắc, đi

nhanh đến buổi trưa hôm sau mới thả chậm bước chân.

Phía trước là một tòa cũ nát, cửa khép chặt, đứng trước viện là một

người mặc áo hồng, trên mặt cũng đeo mặt nạ nửa bên mặt, hình Khổng

Tước, thấy hai người bọn họ, lập tức bước lên chào, “Hồng Loan bái kiến

chủ nhân.” Sau khi đứng dậy thì gật đầu với Hắc Miêu, xem như tiếp đón.

Hắc Miêu liền nở nụ cười, trực tiếp xoay người rời đi.

Trầm Ngạn Khanh đã có hiểu biết với cách cư xử của bọn họ, cũng không nói thêm gì, chỉ hỏi: “Mọi người đều ở bên trong?”

”Dạ, mời chủ nhân vào.” Hồng Loan nghiêng người mở đường.

Không thấy Trầm Ngạn Khanh cất bước thế nào, người đã vào bên trong.

Người bị thương đầy đất, có rất nhiều người lạ hoắc, theo quần áo thì

đều là quần áo hồng - thủ hạ của Nhất Ngôn đường, Trầm Ngạn Khanh thầm

an ủi, “Hồng Loan, lần này đa tạ các ngươi ra tay cứu giúp.”

”Chủ nhân quá lời rồi, đều là việc thuộc hạ phải làm.”

Trầm Ngạn Khanh vươn tay trái, lộ ra ban chỉ trên ngón tay cái, “Các ngươi chỉ nhận ban chỉ? Không nhận người sao?”

Hồng Loan cúi đầu, vẻ mặt có hơi u buồn, “Thuộc hạ chờ hơn nửa năm mới

nhận được tin chủ nhân truyền đến, nếu thấy một người mới đeo ngọc ban

chỉ của người, đó chính là chủ nhân mới của chúng ta. Bảo chúng ta nghe

lệnh làm việc, không thể phạm sai.”

Nói cách khác là, ban chỉ này cũng không phải là tượng trưng của người

đứng đầu Nhất Ngôn đường, “Ta biết rồi, các ngươi lui ra đi.”

Trầm Ngạn Khanh đảo mắt qua, cuối cùng dừng trên người Tô Diễn, mày kiếm nhíu chặt.

Tô Diễn nằm trên đống rơm, hô hấp như có như không, hít thở không thông, sắc mặt có chút xanh xao. Kiếm Hâm chăm sóc bên cạnh, trên người nàng

cũng có vết thương, trên cánh tay quấn băng vải, trên mặt có mấy chỗ đã

đóng mài.

Trầm Ngạn Khanh ngồi xổm xuống bên người nàng, từ tốn hỏi: “Thế nào rồi?”

Kiếm Hâm vốn kiên cường, nhìn thấy hắn cũng không khỏi nghẹn ngào ra

tiếng, hai tay bắt lấy cánh tay của hắn, gấp giọng nói: “Trầm Ngạn

Khanh, ngươi mau cứu hắn, mau cứu hắn, ta không muốn hắn xảy ra chuyện.”

Trầm Ngạn Khanh liếc mắt nhìn nàng thật sâu, hơn nửa năm nay đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Kiếm Hâm lại đau khổ đến thế?

”Yên tâm đi, ta sẽ không để huynh ấy xảy ra chuyện.” Câu nói đơn giản đầu tiên đã thành công ổn định tinh thần của nàng ta.

Trầm Ngạn Khanh lấy Hoàn Hồn đan được điều chế riêng từ trong lồng ngực

ra đút cho Tô Diễn, đồng thời dùng nội lực giúp hắn giảm bớt nội thương, chữa trị lá gan tổn thương.

Từ nhỏ Tô Diễn gặp khá nhiều khó khăn, ý chí lại càng thêm mạnh mẽ, cơn giận này nhất định sẽ không cam lòng nuốt xuống.

Sau khi Trầm Ngạn Khanh thu lại nội công, sắc mặt rất mệt mỏi, chạy suốt hai ngày một đêm đã tiêu hao hết sức lực của hắn, vừa đến đã tiêu hao

hết nội lực giúp Tô Diễn giảm bớt thương tích, sao mà không mệt.

”Được rồi, huynh ấy không sao rồi.” Thản nhiên nói một câu, hắn bắt đầu nhắm mắt ngồi thiền.

Kiếm Hâm gật đầu liên tục, tình trạng của Tô Diễn quả nhiên đã khá hơn

nhiều, hô hấp đều đặn nhịp nhàng, trên mặt cũng hồng hào hơn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 133
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...