Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 63

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đường nhỏ trong rừng yên tĩnh khác thường, Phong Thiển Ảnh vẫn đang trầm lặng, trái lo phải nghĩ, cũng không nghĩ ra U cốc ở chỗ nào, hắn liền

giữ chặt cánh tay Trầm Ngạn Khanh, nhíu mày hỏi: “Ngạn Khanh, U cốc ở

nơi nào? Sao chưa từng nghe đệ nhắc tới?”

Trầm Ngạn Khanh nhìn hắn ta một cái, rốt cục biểu cảm cũng có chút gợn

sóng, “Thiển Ảnh, chuyện này đệ không hy vọng mọi người tham gia.”

”Nói mê sảng gì vậy, đệ đừng tưởng ta không dám đánh đệ.” Phong Thiển

Ảnh có chút tức giận khó nhịn, dứ dứ nắm tay, rốt cuộc cũng không đánh

tới, “Đi thôi, lần này không so đo với đệ, chuyện này, ta sẽ bàn với

Quân Nho. Ta không tin dưới sự đồng lòng của sư huynh đệ Vô Trần cung

chúng ta mà cũng không đánh lại cái U cốc gì kia.”

Nghe hắn ta nói lời son sắc, Trầm Ngạn Khanh thầm cảm thấy buồn cười

đồng thời lại có chút ấm áp. Gánh vác mọi việc một đời, nếu vẫn không

thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, vậy thì còn ý nghĩa gì? So với

đánh đánh giết giết, lúc này hắn chỉ muốn đi làm chuyện hắn quan tâm

nhất mà thôi.

Đột nhiên trên núi phía trước truyền đến một loạt tiếng nổ mạnh, ngay

sau đó là khói thuốc tràn ngập, mùi máu tươi lan tràn. Hai người cách đó không xa, Trầm Ngạn Khanh suy xét một chút, “Thiển Ảnh, chúng ta qua đó nhìn xem.”

”Ui? Giang hồ báo thù có liên quan gì đến chúng ta?” Phong Thiển Ảnh nói thầm một câu, nhưng vẫn cùng lướt qua.

Khi hai người đến nơi, dưới chân núi đã là một đống hỗn độn, khắp nơi

đều có xác chết gãy tay chân. Phong Thiển Ảnh nhấc chân đá bay mấy tảng

đá lớn, người bị đá đè đã sớm tắt thở, hắn dùng chân lật người đó lại,

khom mình gỡ thẻ bài bằng gỗ bên hông người nọ xuống, một mặt là hai

thanh kiếm giao nhau, mặt kia là hai chữ Kiếm Tông, “Ngạn Khanh, những

người này đều là người của Vạn Kiếm sơn trang.”

Trầm Ngạn Khanh gật gật đầu, cảnh ngộ của Vạn Kiếm sơn trang khiến hắn

nhớ tới Bắc Minh Sơn Trang, nói chung các môn phái lớn có tiếng tăm đều

có bảo vật trấn giữ, một khi bị thua sẽ có người giang hồ kéo tới cướp

đoạt, ỷ mạnh hiếp yếu chính là như thế.

Phong Thiển Ảnh hiểu được cảm nhận trong lòng hắn, chính vì hiểu được

nên mới thu hồi vẻ mặt bất cần đời, “Phía trước vẫn còn tiếng đánh nhau, Ngạn Khanh, chúng ta có nên ra tay giúp đỡ không?”

Phía trước là một mảnh đất trống trải, bởi vì không một bóng người, bốn

phía đều có cỏ dại mọc thành bụi, trên lá cây xanh vàng lẫn lộn nhuộm

không ít vết máu, cách đó không xa thỉnh thoảng truyền đến một tiếng quạ kêu. Với tính tình xưa nay của Trầm Ngạn Khanh, tuyệt đối sẽ không thèm liếc mắt một cái, lúc này không giống khi xưa, xét mặt mũi Lý Minh Kỳ

thì phải giúp một phen, “Thiển Ảnh, huynh đến xem thử đi.”

”Ôi Tứ gia, đây chính là yêu ai yêu cả đường đi sao?” Phong Thiển Ảnh

nhịn không được lại làu bàu một câu, đổi lấy một cái liếc mắt nhẹ nhàng

bâng quơ của Trầm Ngạn Khanh, “Có đi hay không?”

”Đi chứ.” Không dám dừng lại thêm, sau một trận gió người đã biến mất.

Bị đuổi giết gồm bốn người, hai nam hai nữ, trên người bọn họ đều mang

nhiều vết thương sâu cạn không đồng nhất, chống đỡ đến bây giờ, đã sức

cùng lực kiệt.

Phong Thiển Ảnh đến lặng yên không tiếng động, chân đạp lên ngọn cỏ,

người không dính một phiến lá, hai tay hắn ôm ngực, huýt sáo một hơi,“Các ngươi đang làm gì thế? Có cần giúp gì không?” Bộ dạng thảnh thơi

như đang nói thời tiết hôm nay thật tốt.

”Thiếu hiệp, xin thiếu hiệp hãy ra tay cứu giúp.” Người nói chuyện là

một vị cô nương nhỏ tuổi, giọng điệu vội vàng mang theo ý cầu xin.

Trên người Kiếm Hâm nhuộm đầy máu tươi, nàng kéo tiểu sư muội, mang vẻ

đề phòng đánh giá vị khách lạ, trên người hắn ta lộ ra hơi thở vừa

chính vừa tà, khiến người ta nhìn không thấu, vẫn cẩn thận mới tốt, “Đại sư huynh, huynh biết người này chứ?”

Nam tử trẻ tuổi mắt nhỏ mày thô lắc đầu, “Chưa từng gặp, sư muội, muội cảm thấy hắn không phải là người tốt?”

”Gặp chuyện bất bình lý ra nên rút đao giúp đỡ, sao thiếu hiệp phải nói nhiều điều vô nghĩa như thế?” Kiếm Hâm cất cao giọng, khuôn mặt lạnh lùng, không có vẻ gì là cúi đầu nhờ giúp đỡ.

Phong Thiển Ảnh huýt sáo, thật thú vị, “Cứu nàng, nàng sẽ lấy thân báo

đáp sao?” Đây là tác phong trước sau như một của hắn, chưa bao giờ sợ

rướt lấy phiền phức, chỉ sợ rảnh rỗi đến mức nhàm chán, mấy năm nay

không biết đã làm tan nát trái tim của bao nhiêu cô nương.

Kiếm Hâm cúi mắt trầm tư một chút, nghe ra trong lời hắn nói tràn ngập

vẻ đùa giỡn, hẳn chỉ là một câu nói đùa. Hơn nữa, mình chết không gì

luyến tiếc, nhưng không thể để sư huynh và sư muội theo nàng cùng xuống

suối vàng, nàng vô cùng sảng khoái nói: “Thiếu hiệp, chỉ cần ngươi cứu

chúng ta, gả cho ngươi thì có gì phải ngại?”

”Hâm nhi, muội đừng nói lung tung.”

”Nhị sư huynh, không có gì quan trọng hơn còn sống. Công tử, chỉ cần

ngươi cứu chúng ta, ta có làm nô làm tì cũng không một câu oán hận.”

Trên đời vốn không có chuyện tiền từ trên trời rơi xuống, có mua có bán

mới là bình thường.

Hơn mười người mặc áo xanh tập trung ánh mắt về phía Phong Thiển Ảnh, đôi mắt chim ưng của người áo xanh đứng đầu cong lên, đằng đằng sát khí nói: “Tiểu tử, khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác, bên kia đường lớn thênh thang, ngươi cần gì phải đi qua cây cầu bỏ mạng?”

”Bên này phong cảnh tươi đẹp, ta thích, ngươi làm gì được ta?”

”Hôm nay phải hoàn thành nhiệm vụ, đánh nhanh thắng nhanh thôi.” Người

áo xanh đứng đầu nói xong liền vung tay, lập tức có ba người lui về bên

cạnh hắn, bốn người tay cầm loan đao, cùng nhìn về phía Phong

Thiển Ảnh, hắn cười dữ tợn nói: “Ngươi đã không thức thời như thế, cũng

đừng trách ta xuống tay độc ác.”

Phong Thiển Ảnh hí mắt, thân đao nhuộm ánh đỏ, còn chút vết máu chưa khô, kích động sát tính của hắn, “Chậc chậc, ai bảo gia là người thương hương tiếc ngọc mà chi.” Phong Thiển Ảnh xuống tay quyết đoán, hai tay giơ lên, mười

ngón hơi rung động, như đang khảy đàn, rất thú vị, tiếp theo ám khí như

cơn mưa trút lên hoa lê, mang theo mũi nhọn bắt đầu thu gặt mạng người.

Chỉ trong chốc lát, hơn mười người áo xanh đồng loạt ngã xuống đất, giữa hai chân mày đều có một điểm đỏ, nhìn kỹ lại, là một cây kim bạc mảnh

như tơ.

Biến cố này chỉ giằng co trong một nhịp thở, hai nam hai nữ cũng không

ngờ hắn giết người vô hình sạch sẽ lưu loát đến thế, đến khi hồi hồn thì khí quản cũng đau, hít thở vô cùng khó khăn. Bốn người đỡ nhau, ánh mắt ngạc nhiên lại nghi ngờ nhìn hắn.

Kiếm Hâm xông xáo giang hồ cũng đã vài năm, mạng người qua tay không

trên trăm cũng hơn mười, đã khi nào nhìn thấy giết người như vậy? Không

mang theo chút giận dữ, nhìn kỹ còn có chút đẹp đẽ, bất quá lại khiến

người ta cảm thấy, hắn thật hưởng thụ quá trình giết người này. Tay vén

mây phất mưa, nháy mắt liền lấy mạng người trong vô hình, Ánh mắt Kiếm

Hâm trở nên vô cùng phức tạp, mặc kệ người này có nói đùa hay không,

mình cũng phải đi theo hắn, ôm kiếm hành lễ, “Đa tạ ơn cứu mạng của công tử.”

Phong Thiển Ảnh bước đến gần hai bước, trong lòng dậy lên ý đùa giỡn,

cũng không để ý tới thái độ thù địch của người khác, cười nói tự nhiên:“Đừng khách sáo, chỉ là trao đổi mà thôi, gia còn chưa biết tên nàng?”

”Vạn Kiếm sơn trang, Kiếm Hâm.” Không hề giấu diếm, với hành vi này của hắn, hẳn là không sợ phiền phức.

Đuôi lông mày Phong Thiển Ảnh nhíu thẳng, trong bụng bắt đầu nổi lên ý

nghĩ xấu, “Trầm Ngạn Khanh. Kiếm Hâm, về sau nàng liền đi theo ta, về

phần những người khác, gia không có hứng thú thu nhận, đến từ đâu thì về đó đi.”

”Sư muội, muội thật muốn đi cùng hắn?” Một người trong đó đầy vẻ dịu dàng không nỡ.

Kiếm Hâm gật đầu, “Ban đầu đã hứa rồi, muội không thể nuốt lời, hơn nữa

võ công Trầm công tử cao cường, muội ở lại bên người hắn cũng không có

hại, sớm muộn gì cũng có một ngày muội nhất định sẽ khôi phục lại Vạn

Kiếm sơn trang.” Sư huynh có tình cảm với mình, sao nàng có thể không

biết? Nhưng trên người nàng còn việc lớn cần gánh vác, “Nhị sư huynh,

sau này huynh hãy quên muội đi, tìm cô nương tốt mai danh ẩn tích mà sống.” Tiếp theo lại giữ chặt tay tiểu sư muội, “Sư muội, muội phải

chăm sóc Đại sư huynh thật tốt, huynh ấy bị thương không nhẹ.”

”Sư tỷ, muội luyến tiếc tỷ.” Khóe miệng tiểu cô nương còn mang vết máu, lúc này rơi lệ, thật là vừa thấy đã thương.

Kỳ thật Phong Thiển Ảnh là muốn đùa một trận, chỉ cần nàng cầu xin hắn

hai câu, hắn sẽ thả các nàng rời đi, ai ngờ vị cô nương này lại là người giữ chữ tín, ngươi muốn cưới ta liền gả.

Trầm Ngạn Khanh vẫn không nhúng tay, lẳng lặng đứng nhìn, thấy mọi

chuyện đã được giải quyết, hắn cất bước đi thẳng theo hướng về kinh

thành, Phong Thiển Ảnh nhìn thấy, nóng nảy, “Aiz, Sư đệ, đệ chờ ta một

chút.”

Kiếm Hâm cũng đã nhìn ra, người này đúng là miệng hỏng, với kẻ địch thì

quá tàn nhẫn, lời vừa rồi chỉ là một câu nói đùa, ngặc nổi cô nương ta

lại là một người giữ chữ tín, “Sư huynh, sư muội, mọi người hãy bảo trọng.” Lướt qua ánh mắt ngập tràn cảm tình cùng không nở, kiên quyết quay lưng rời đi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 63
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...