Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 37

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong Mai viện yên tĩnh, lúc đến bước chân Tô Diễn vẫn thực nhẹ nhàng,

chờ khi đã vào viện, nhìn thấy cung nhân quỳ đầy đất, mặt y liền trầm

xuống. Các cung nữ nghe tiếng bước chân lập tức ngẩng đầu lên, vừa thấy

là Tô Diễn, đều khóc lớn nhào tới, dập đầu, “Tam gia, Tam gia, ngài tới

rồi.”

Tô Diễn nhíu mày nhìn bọn nha đầu khóc rối tinh rối mù dưới chân, không vui hỏi: “Kiều Nhi, sao vậy?”

Kiều Nhi là cung nữ đứng đầu, ả ta lau lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: “Chủ tử bị cấm túc ở bên trong, đã khóc lóc náo loạn hơn nửa ngày, chúng nô tỳ không vào được, ngài mau qua xem một chút đi.” Nếu cơn giận này không bùng phát, gặp xui xẻo không phải là nhóm người hầu bọn họ

sao.

“Được rồi, ta biết rồi, nơi này không còn việc của các ngươi nữa, lui

xuống hết đi.” Tô Diễn vung tay, đuổi hết mọi người đi, canh giữ ngoài

cửa là hai nam tử áo đen, quần áo đen khoác áo choàng đen, trên mặt đeo

mặt nạ nửa bên màu đen, thấy y đến, không kiêu ngạo không siểm nịnh ôm

quyền hành lễ, “Thuộc hạ bái kiến Tam gia, nếu ngài đã tới, nơi này đã

không còn việc của bọn thuộc hạ nữa, thuộc hạ cáo lui.” Áo choàng đen

phất phới bay trong gió, rất nhanh hai người liền biến mất khỏi tường

viện.

Tô Diễn nhìn theo hướng thị vệ áo đen rời đi, lòng khó chịu chưa từng

có, tay phải nắm thành quyền rồi lại buông xuôi, Tiểu sư muội, rốt cuộc

muội đã làm gì, lại khiến Ngạn Khanh đề phòng muội đến thế? Y nâng tay

đẩy cánh cửa đang khép chặt, một mùi máu tươi truyền tới, khiến y không

tự giác mà nheo mắt, “Hân Tinh?” Tuyệt không lời đáp.

Tô Diễn mở rộng cửa, ánh trăng như nước chiếu nghiêng vào, chờ khi bước

vào trong sảnh, chân y tạm dừng một lát. Trên mặt đất vứt đầy ba xác

chết không hoàn chỉnh, nhiều nơi còn có thể nhìn thấy dấu răng sắc bén,

trên xác chết máu thịt mơ hồ, đầu vỡ nát, trên mái tóc tài loang lỗ chỗ

trắng chỗ đỏ, đỏ là máu, trắng là óc, mùi máu tươi truyền đến từ đây.

Đây thật giống phong cách của tiểu sư đệ, lòng Tô Diễn có chút nặng nề,

bước nhanh vài bước, đến khi vào tới phòng ngủ, liếc mắt một cái liền

thấy Triệu Hân Tinh co rút ở đầu giường, tóc rối tung, vừa ngẩng đầu

liền nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ, xem ra là đã khóc. Ánh mắt rõ ràng đang

nhìn y, lại không có tiêu cự, hoàn toàn là đang nhìn vào hư không.

Tô Diễn nhỏ giọng thở dài, vốn định đưa tay chạm vào thị, nhưng năm đầu

ngón tay lại lưỡng lự, cuối cùng vẫn không với tới, “Tiểu sư muội, thực

xin lỗi, ta tới trễ quá.”

Ban đầu Triệu Hân Tinh còn có chút mê mang, chờ khi thấy rõ người tới là ai, lập tức ôm chặt thắt lưng y, “Tam sư huynh, Tam sư huynh, muội rất

hận, rất hận.”

“Ngoan, đã không sao rồi.” Thân thể Tô Diễn có chút cứng đờ, đáy lòng

lại mềm mại vô cùng. Cô bé trong lòng này đã lớn lên cùng mình, ban đầu

khi mới gặp là vào lúc muội ấy chỉ mới ba tuổi, trong trí nhớ, muội ấy

trắng tròn mềm mại, mỗi tay một thanh mứt quả, bước chân nhỏ bé chạy vui vẻ khắp hành lang, mở miệng liền tiểu ca ca, sao không khiến lòng người mềm mại?

Năm ấy y cửa nát nhà tan, cả trái tim đều lạnh lẽo, muội ấy mới đến Vô

Trần cung, ba sư huynh đệ của y đều bận việc, chỉ mình y rảnh rỗi, muội

ấy liền mở miệng là tiểu ca ca, túm tay áo y bắt y bế, y mắng người đuổi người, muội ấy vẫn không rời đi, ngược lại còn tặng mứt quả trong tay

cho y. Chẳng phải lúc ấy y đã ném mứt quả của muội ấy đi sao? Muội ấy

gào khóc, khóc đến đáng thương, làm y nhớ tới muội muội nhỏ bé nhà mình, sau đó tim y liền mềm nhũn.

Lúc nhỏ nợ muội ấy một thanh mứt quả, y muốn dùng tim để đền, nhưng muội ấy lại xem tim y như thanh mứt quả năm ấy, hết quăng lại ném, Hân Tinh

à, bao giờ muội mới chịu nhìn đến tình cảm của huynh?

“Tam sư huynh, không phải huynh thích muội sao?” Triệu Hân Tinh ngẩng

đầu khỏi lòng y, nước mắt đọng trên mi, khẽ cắn đôi môi đỏ, “Tiểu ca ca, huynh thích muội như vậy, vì sao lại không giúp muội?” Nước mắt đầy má, thấy mà xót xa.

Tim Tô Diễn rất đau, con ngươi đen lẳng lặng nhìn thị, “Hân Tinh, muội

muốn ta giúp muội thế nào? Trơ mắt nhìn muội cho người giết Lý Minh Kỳ,

trơ mắt nhìn muội đền mạng cho nàng ấy?” Giọng của y như một ngọn lửa

lạnh băng thiêu đốt, mang theo cơn giận mà ngay cả y cũng không phát

hiện.

“Tiểu ca ca, muội không trách huynh giết người của muội, muội van huynh, giúp muội được không? Muội không muốn ả chết, muội chỉ hy vọng ả đừng

chiếm lấy tầm mắt của tiểu sư huynh, vì sao không được?” Trong mắt đều

là chấp niệm, ngập tràn mong đợi.

Tô Diễn thấy thị đã khóc lem hết phấn son, ngực đau như bị đâm chết

lặng, y hiểu nỗi lòng của thị, giống như bản thân lúc này, “Muội biết rõ ta thích muội, sao muội lại chẳng chịu nhìn ta?”

“Tiểu ca ca, không giống mà, muội thích huynh ấy như vậy, một lòng muốn

gả cho huynh ấy, muội đã khao khát nhiều năm, muội không cam lòng, không cam lòng.” Nước mắt rơi thành chuỗi, dừng trên áo ngoài của y, thấm ướt một mảnh.

“Muội biết rất rõ, trong mắt đệ ấy không có muội, muội vĩnh viễn không

thể có được trái tim của đệ ấy, sao muội không thể tỉnh táo một chút.”

Bên tai vang lên lời của sư đệ, ‘nếu huynh thích muội ấy thì nên tàn

nhẫn với muội ấy một chút’, tàn nhẫn một chút? Sao có thể tàn nhẫn, lòng dạ chưa tàn nhẫn mà tim của y đã đau, thì ra còn có loại đau đớn hại

người hại mình này, có phải tiểu sư đệ cũng từng đau đớn như y? Tiểu sư

đệ nín nhịn được, nhưng y không thể nhịn.

Triệu Hân Tinh đẩy y ra, vẻ mặt đầy tàn độc, “Muội không thể có, người khác cũng đừng mong.”

Tô Diễn vơ lấy cái gương đồng trên bàn trang điểm, giơ lên trước mặt

thị, “Muội nhìn bộ dạng ma quỷ của mình đi, rốt cuộc muội có biết muội

đang làm gì không? Nếu muội cứ tiếp tục khăng khăng một mực, ai cũng

không cứu được muội.”

“Ha ha... Ha ha, thích là gì? Cũng chỉ có thế mà thôi, huynh đi đi, muội không muốn nhìn thấy huynh, đi đi, mọi người đừng quan tâm đến muội

nữa, mặc muội tự sinh tự diệt đi.” Triệu Hân Tinh giật lấy cái gương ném lên mặt đất, gương đồng xoảng một tiếng, bể thành từng mảnh, thị cười,

cười vô cùng điên loạn.

“Hân Tinh, muội tỉnh táo chút đi.” Ánh mắt y dừng trên người thị, hai

tay không khống chế được đôi vai vung vẩy của thị, mái tóc rối bù kia

như quấn quanh tim y, siết khiến nó phát đau, y lại vui vẻ chịu đựng.

“Tỉnh táo? Huynh bảo muội phải tỉnh táo thế nào?” Tay thị hung hăng vỗ

lên ngực mình, giống như chỉ làm như vậy mới có thể bớt đau, “Muội là

tiểu sư muội của các huynh, chúng ta sớm chiều gần gũi, nực cười là,

tình cảm hơn mười năm này lại chẳng bằng một Lý Minh Kỳ, khi xảy ra

chuyện, mọi người đều không giúp muội, vì sao chứ? Rốt cuộc là tại vì

sao? Huynh nói cho muội biết đi, muội ở cạnh huynh ấy ân cần quan tâm

mười mấy năm, sao huynh ấy lại chẳng đặt muội vào lòng? Vì một Lý Minh

Kỳ vẩn vơ mà vứt hết mặt mũi của muội?”

Cuối cùng Tô Diễn vẫn không đành lòng, ôm thị vào lòng mình, “Khóc đi, khóc cho trôi hết uất ức đi.”

Tối nay Triệu Hân Tinh hốt hoảng không ít, ba thi thể còn đang nằm đó,

máu tanh nồng nặc dọa người, một mình thị ở trong phòng, sao có thể

không sợ hãi? Dù thị điêu ngoa, tùy hứng đến đâu, nhưng đã khi nào từng

thấy qua người chết? Hơn nữa còn là những xác chết kinh khủng không trọn vẹn kia, đó đều là người của thị, đều do thị mà chết, nửa đêm canh ba,

trong phòng dày đặc máu tanh, sao có thể không khủng khiếp? Lúc này cảm

nhận được độ ấm của con người, hoàn toàn trút hết ra, “Tiểu ca ca, huynh giúp muội được không? Muội thật sự sắp điên, sắp điên rồi.”

Tô Diễn không nói gì, chỉ không ngừng vỗ về lưng thị, một số việc có thể giúp, một số khác lại thật sự không thể.

Triệu Hân Tinh khóc đủ rồi, từ từ nhỏ giọng, cũng biết không thể cầu

xin, lui người van nài: “Sư huynh, muội không muốn sống một mình ở đây.”

“Được, qua chỗ ta đi.” Trước giờ Tô Diễn vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng

thị, nắm tay dắt thị ra cửa, gọi người hầu tới rửa sạch vết máu bên

trong.

“Có phải Tiểu sư huynh đã về rồi không?” Cuối cùng Triệu Hân Tinh cũng không nhịn được, lúc bước ra cửa liền hỏi.

Tô Diễn chợt dừng bước, trầm giọng nói: “Ừ, đã về rồi, tiểu sư muội, muội vẫn chưa hết hy vọng sao?”

Tình cảm là thứ không thể sa vào, một khi sa vào thì sẽ lún sâu, sao có thể dễ dàng thoát ra? “Sư huynh, huynh thật hiểu muội.”

Đúng vậy, loại cảm giác bi thương này, muội hiểu, ta cũng hiểu.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 37
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...