“Xuất phát thôi~.”
Bên trong cỗ xe ngựa, sau khi nhắc nhở Vania hai lần, Dorothy kích hoạt 『Chiếc nhẫn Rối Tử Thi』, khiến người đánh xe xác chết lập tức chuyển động. Tiếng roi quất vang lên, những con ngựa kéo cỗ xe lao về phía trước.
Nhờ tầm nhìn từ con quạ rối của mình, Dorothy theo dõi cỗ xe sang trọng đang lăn bánh ở phía xa. Tuy nhiên, không lâu sau, cô lại gặp phải vấn đề tương tự như đêm qua.
Do chênh lệch tốc độ, xe của Dorothy dần bị bỏ lại phía sau. Khoảng cách nhanh chóng vượt quá ba cây số — xa hơn phạm vi khống chế tối đa của rối tử thi, khiến cô không thể tiếp tục theo dõi.
Nhưng lần này, Dorothy đã chuẩn bị phương án khác.
“Vania, đến lượt chị rồi đấy.” Dorothy quay sang nhìn nữ tu bên cạnh, người đang có chút căng thẳng. Vania khẽ gật đầu đáp lại.
“Haa… Tôi hiểu rồi.” Nói đoạn, cô nhắm mắt lại, bắt đầu tập trung cảm ứng thứ gì đó.
“Tôi thấy rồi… cứ tiếp tục tiến về phía trước…”
Nghe vậy, Dorothy gật đầu, ra lệnh cho người đánh xe tiếp tục đi. Họ rời khỏi thành phố, tiến sâu vào khu rừng rậm rạp.
Để tránh mất dấu như ngày hôm qua, Dorothy đã hỏi Vania qua 『Sách Linh Hồn』 về các phương pháp truy tung của siêu phàm thuộc Đèn Lồng. Câu trả lời cô nhận được là ấn ký Dẫn Đăng.
『Ấn ký Dẫn Đăng』 là một loại phù hiệu mang ý nghĩa “Ngọn đèn”, có thể tạo ra dấu vết vô hình trên bề mặt vật thể. Siêu phàm hệ Đèn Lồng có thể cảm nhận vị trí của ấn này sau khi ghi nhớ nó.
Nếu không có siêu phàm thuộc Đèn Lồng, có thể dùng một thiết bị nhỏ hình la bàn. Thiết bị ấy lưu giữ và định vị ấn bằng cách tiêu hao ma thuật Đèn Lồng – thường được dùng trong Cục An Ninh.
Với Dorothy, nó hoạt động chẳng khác nào một máy phát tín hiệu, mỗi ấn ký mang “tần số” riêng. Sau khi ghi nhớ, siêu phàm hệ Đèn Lồng có thể lần theo nó từ khoảng cách xa.
Sau khi biết về vật này, Dorothy hỏi xem Vania có sở hữu không. Đáng tiếc, là một nữ tu phụ trách hành chính, cô không tham gia truy tung nên chẳng có thiết bị nào như vậy.
Vì thế, sáng nay, Dorothy đã đến trường, bỏ ra 30 bảng mua một cái từ Aldrich, và chi thêm 20 bảng để học cách che giấu mùi hương khỏi siêu phàm người nếm có khứu giác tăng cường.
Câu trả lời của Aldrich rất đơn giản: “Bọc vật đó trong hộp có phủ thuốc Đá, mùi hương sẽ bị triệt tiêu hoàn toàn.”
Sau đó, Dorothy bảo Vania ghi nhớ ấn ký Dẫn Đăng rồi khắc nó lên món trang sức cài tóc mà cô mua từ một gánh hàng rong – món quà chia tay tặng cho Anna. Vật này đã được xử lý kỹ, không còn lưu lại bất kỳ dấu vết mùi của Dorothy.
Đây vốn chỉ là biện pháp đề phòng, nhưng lúc này nó lại trở nên vô cùng hữu dụng — Dorothy có thể lần theo dấu tới tận sào huyệt của người thầy.
“Hiện giờ, Tử tước Field – người thầy ấy – đang bị Cục An Ninh tạm giữ. Nhưng nếu không có chứng cứ xác thực, Cục sẽ không thể hành động trực tiếp. Có lẽ đôi bên sẽ giằng co một thời gian dài. Dù thầy có hành động, với thực lực cấp đen, ông ta cũng không thể đơn độc đối đầu cả Cục được. Theo lời Vania, Cục trưởng James cũng chẳng phải kẻ dễ đối phó.”
“Nhưng sào huyệt và thuộc hạ của thầy phải bị xử lý trước. Phải cứu những đứa trẻ khác trước khi đám tay sai làm điều điên rồ trong lúc thầy vắng mặt. Giờ là lúc thích hợp nhất để ra tay – khi thầy bị Cục kiềm chế, sẽ không có cấp đen nào ở đó, chúng ta có thể hành động an toàn.”
Mang theo những suy tính ấy, Dorothy tiếp tục điều khiển cỗ xe tiến sâu vào dãy núi. Lúc này, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng cô.
“Nghĩ lại thì, ban đầu ta dự đoán thầy sẽ chống cự, đối đầu trực diện với đám thợ săn và liều mình phá vòng vây. Nhưng ông ta lại ngoan ngoãn đi theo họ đến Cục An Ninh ư?”
“Trong tình huống sắp bị bại lộ, đa phần sẽ chọn liều chết đánh trả. Đi theo họ về Cục chẳng khác nào tự trói tay. Ở ngoài còn có thể chạy trốn, vào trong thì hoàn toàn hết đường. Hay là thầy tin rằng lớp ngụy trang của mình đủ để qua mắt toàn bộ Cục An Ninh?”
“Hay là…”
Ngồi trong xe, Dorothy lặng lẽ suy ngẫm. Một linh cảm chẳng lành len lỏi trong tim.
—
Tầng hầm Tháp Bách Tùng, Cục An Ninh thành Igwynt.
Trong phòng làm việc của Cục trưởng, James và tử tước Field ngồi đối diện nhau. Trước mặt họ là hai tách trà bốc khói nghi ngút.
Trên bàn, một tờ giấy chép lời bài hát được đặt ngay ngắn.
“Vậy… theo lời ngài, tử tước Field, ngài tình cờ tìm thấy lời ca này trong một cuốn sách cũ, thấy phù hợp với bọn trẻ nên cho chúng hát lại?” James hỏi, ánh mắt nghiêm nghị dán chặt vào đối phương.
Field đáp lại với vẻ chính trực:
“Tất nhiên! Nếu ông hỏi nguồn gốc chính xác của bài hát, tôi không biết. Tôi nhặt cuốn sách đó nhiều năm trước ở một cửa hàng cũ trên phố ngọc trắng. Cửa hàng đó giờ không còn tồn tại nữa – ông bảo tôi tìm lại ở đâu bây giờ?”
Bên ngoài văn phòng, nhóm thợ săn đang túc trực, tay nắm chặt vũ khí.
Trong số đó, Elena ghé mắt nhìn qua cửa sổ nhỏ, ánh nhìn khóa chặt vào tử tước Field. Ánh sáng vàng nhạt chớp lên nơi đồng tử cô.
“Elena, cô thấy gì?” Gregor hỏi nhỏ.
Elena đáp chậm rãi: “Hắn có một lớp kết giới Bóng Tối yếu, tôi đã xuyên qua được. Tôi nhận ra trong cơ thể hắn chứa lượng Chén Thánh vượt xa mức bình thường… và còn có thứ gì khác, kỳ quái lắm, tôi chưa xác định được. Nhưng chắc chắn một điều — hắn đang giấu thứ gì đó.”
Nghe vậy, Gregor thở dài, khẽ ra lệnh: “Rút vũ khí ra, chuẩn bị hành động…”
Không khí bên ngoài căng thẳng đến cực điểm. Trong phòng, tử tước Field vẫn tiếp tục nói.
“James, tôi cảnh cáo ông lần cuối! Nếu ông không—ư…”
Tử tước Field, đang chỉ tay về phía James, bỗng nhăn mặt. Hắn dừng lại, đưa tay lên xoa thái dương, khuôn mặt lộ vẻ khác thường. Bàn tay hắn run nhẹ, miệng lẩm bẩm:
“Không ổn rồi… Sao thế này… Tại sao lại phát tác nhanh thế? Chẳng phải ta vừa uống sao? Sao lại sớm thế này…”
“ tử tước, ngài không sao chứ?” James cau mày, theo dõi biểu hiện kỳ lạ ấy.
Field từ từ ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi: “J–James… Quản gia Luer của ta… đã tới đón ta chưa?”
“Quản gia?”
Nghe vậy, James lập tức đứng dậy, mở cửa phòng và hỏi nhóm thợ săn bên ngoài:
“Có ai thấy quản gia của Nam tước Field đến chưa?”
“Quản gia? Không… Ngài James, chưa có ai tới cả.” Gregor đáp, mặt đầy nghi hoặc.
Ngay lúc ấy, một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ trong phòng.
“AAAAAAHHHH!!!”
Mọi người quay đầu lại — chỉ thấy tử tước Field ngã gục xuống sàn, tay cào cấu nền nhà, toàn thân co giật dữ dội. Gương mặt hắn đỏ bừng, tiếng r*n r* hóa thành những lời van vỉ tuyệt vọng.
“Không… Không… Cứu ta! Ta không muốn biến thành quái vật! Đừng bỏ rơi ta, Chủ nhân! Đừng bỏ ta, Thầy ơi!!”
Những hoa văn đỏ thẫm huyền bí nổi lên khắp cơ thể hắn.
James trợn mắt kinh hãi.
“Độc nhận thức… Biến dị rồi…”
—
Ở nơi khác…
Tách!
Bên trong cỗ xe ngựa sang trọng, một ông lão chòm râu dê mặc lễ phục quản gia khẽ gập chiếc đồng hồ bỏ túi. Ông ngồi ung dung, bắt chéo chân, giọng trầm thấp:
“Đến giờ rồi. Bên tử tước hẳn cũng bắt đầu rồi…”
Người đó chính là Luer. Ông nhẹ nhàng vuốt viên hồng ngọc gắn ở đầu gậy — nó khẽ phát sáng, ánh đỏ le lói như máu.
“Cảm ơn vì sáu năm trung thành, tử tước thân yêu của ta.”