“Tri thức?”
Trong phòng mộ dưới lòng đất, Vania—người sống sót cuối cùng của Đội Thu Hồi Thánh Tích—nhìn chằm chằm vào chữ vừa xuất hiện trong bản Kinh Ánh Quang của mình. Cô chắc chắn rằng mình chưa từng viết chữ này lên kinh thánh.
Kinh Ánh Quang là vật bất ly thân của tất cả tu sĩ trong Giáo hội Ánh Quang, nhiều tín đồ sùng đạo còn giữ thêm bản sao ở nhà để đọc và suy ngẫm. Do tầm quan trọng của nó, việc viết thêm hay ghi chú vào kinh là điều tuyệt đối cấm kỵ. Vania luôn tuân thủ quy tắc ấy, và cô chưa bao giờ viết chữ này vào bản kinh của mình.
Vậy… chữ này từ đâu xuất hiện?
“Chẳng lẽ… đây là mặc khải của Chúa?”
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Vania. Cô đã cầu nguyện tha thiết để tìm đường sống trước khi mở sách. Ngay sau đó, cô thấy chữ này.
“Lẽ nào… đây là điều mà các bậc cao tu từng nói: ‘Người thành tâm sẽ nhìn thấy mặc khải trong Kinh Thánh’? Mình đâu ngờ mặc khải lại trực tiếp như vậy… Mình cứ tưởng phải suy diễn ý của Chúa từ những dòng chữ cơ…”
Vania sửng sốt nhìn chữ vừa xuất hiện. Cô chưa từng nghĩ rằng “mặc khải” lại biểu hiện theo cách này.
Niềm phấn khởi ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho bối rối. Dù nhận được chỉ dẫn là điều tốt, nhưng cô không hiểu chữ này có nghĩa gì.
“Tri thức? Chỉ dẫn của Chúa để cứu con là… tri thức sao? Ý này là gì? Đức Con, Đức Mẹ, Đức Cha, Đấng Cứu Thế… ai gửi mặc khải này, xin Người… nói rõ hơn chút được không?”
Cô hoàn toàn rối trí. Trong lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng càu nhàu khó chịu.
“Chết tiệt… trong phòng này chẳng có mấy thứ! Lọ với bình gì mà nhiều thế, kiểm từng cái mệt bỏ cha.”
“Không cần xem kỹ. Đập hết đi. Làm lẹ lên, đừng chần chừ nữa.”
“Được…”
Tiếng đồ vật vỡ vụn vang lên loảng xoảng. Nghe vậy, Vania vừa lo vừa giận.
“Đừng đập! Đó là thánh tích! Đáng nguyền rủa… Nếu cứ tiếp tục, họ sẽ tìm đến phòng mình mất! Ôi Chúa ơi, tri thức thì cứu con kiểu gì? Mặc khải này… Người giải thích rõ hơn được không?!”
Cô nhìn chữ trong Kinh, tuyệt vọng cầu hỏi. Càng nhìn, cô càng cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác ấy thôi thúc một ý nghĩ trong đầu:
— phải viết câu trả lời.
“…viết một câu trả lời…”
Thì thầm theo trực giác, Vania rút bút ra và viết ngay dưới chữ đó trong Kinh:
“Lạy Chúa, xin khai sáng cho con. Tri thức giúp bằng cách nào?”
Dòng chữ cô viết thấm vào trang giấy, như nước ngấm vào đất rồi biến mất. Trong khi đó, chữ duy nhất trên trang phát ra ánh sáng tím nhạt, tựa như thứ gì đó mang hơi thở ngoài đời thực.
…
Đêm, tại Igwynt City – căn hộ trên phố Southern Sunflower.
Sau bữa tối, Dorothy ngồi bên bàn làm việc dưới ánh đèn vàng, xem danh sách những dự án thực tập xã hội.
Suy nghĩ hồi lâu, Dorothy đánh dấu chọn.
Tên dự án: Gia sư tại trại trẻ mồ côi.
“Ừm… cân nhắc hết rồi, chỉ có cái này là hợp nhất. Dorothy, trước đây mình từng làm gia sư, chắc xử lý được chứ?”
Cô nghĩ thầm. Trong ký ức, cô học chữ sớm, kiến thức tốt và từng kiếm tiền bằng cách dạy trẻ con đọc viết hoặc làm gia sư. Thế nên cô chọn dự án này làm điểm thực tập xã hội.
“Haa, cuối cùng cũng xong. Cuối tuần đến đó một chuyến. Hy vọng đám trẻ không rắc rối.”
Dorothy thu giấy tờ lại và đứng dậy duỗi người, chuẩn bị đi dạo.
Nhưng đúng lúc ấy, hệ thống bất ngờ vang lên trong đầu.
“Phát hiện lời cầu nguyện, truyền qua môi giới. Vui lòng xác nhận nội dung lời cầu nguyện.”
“Lời cầu nguyện truyền qua môi giới? Ý là sao?”
Dorothy giật mình, hỏi lại. Hệ thống trả lời:
“Một lời cầu nguyện đã được truyền qua một môi giới.”
“Môi giới… dạng gì?”
“Đang xác định vị trí của môi giới.”
Ngay sau câu trả lời, Dorothy cảm nhận vị trí của vật môi giới — nằm trong tủ quần áo, trong vali chứa vật phẩm thần bí.
Cô lập tức mở tủ, kéo vali ra, đặt xuống đất, mở khóa. Lục tìm một lúc, cô tìm thấy vật được hệ thống chỉ điểm.
Quyển sổ bìa đồng — Nhật Ký Biển văn tự
“Ra là nó…”
Dorothy đặt quyển sổ lên bàn, lật trang.
Trên trang giấy xuất hiện dòng chữ viết bằng nét chữ lạ:
“Lạy Chúa, xin khai sáng cho con. Tri thức giúp bằng cách nào?”
“Vậy… đây là lời cầu nguyện? Sao tự nhiên lời cầu nguyện lại xuất hiện trên sổ này? Chuyện gì đây?”
Nhìn dòng chữ, Dorothy nhớ lại chữ duy nhất cô từng viết vào cuốn sổ vài ngày trước.
Tri thức.
Liên kết điều đó với dòng chữ đang hiện, Dorothy chợt hiểu ra.
“Chẳng lẽ chữ mình gửi đi… đã trôi đến sách của người khác, và họ trả lời lại? Nghĩa là chữ đó và cuốn sổ này luôn kết nối? Thứ gì viết hồi đáp sẽ quay lại cuốn sổ? Nhưng lúc giám định, chức năng này đâu có được ghi!”
Dorothy lập tức dùng giám định một lần nữa. Lần này, do sách đã được nạp ma thuật của Khải Huyền, đáp án hiện ra đầy đủ.
[Nhật Ký Biển văn tự]
[Là bến cảng cho chữ viết, cho phép chúng vượt biển Văn Tự.
Được vận hành bằng ma thuật Khải Huyền, chữ sẽ di chuyển trong biển.
Khi hết ma thuật, chữ sẽ neo tại văn bản nơi nó đang ở và tạo kết nối với nhật ký, cho phép trao đổi bằng chữ viết.
Chữ đã neo sẽ mang lại khai sáng, chỉ ra cách sử dụng văn bản.
Nạp thêm Khải Huyền sẽ tăng phạm vi di chuyển.
Khi làm chủ cuốn nhật ký, người dùng sẽ có thể điều khiển chữ đến đúng văn bản mục tiêu.]
Dorothy nhìn trang giấy, khoé môi giật giật.
“…Đây đúng nghĩa là… nhắn tin xuyên sách.”