Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cuốn Sách Ma Thuật Bị Cấm Của Dorothy

Chương 142

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thượng thành Igwynt, phố Kỵ Sĩ.

Đêm đã buông xuống, bao phủ khu dân cư thượng lưu trong màn tối. Ánh đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng cam ấm, rải xuống những con phố yên tĩnh. Gió đêm nhẹ lướt qua những con đường trống trải, khiến những tán cây và khóm hoa lay động khe khẽ.

“Uwaaahhh…”

Trong căn nhà đối diện số 26, Gregor vừa ngáp dài vừa tựa người trên ghế sô pha. Anh liếc sang ngôi nhà phía bên kia đường, nơi đã tối đèn từ lâu, chủ nhân hẳn đều đã chìm vào giấc ngủ. Gregor thở dài một hơi.

“Haa… Lại chẳng có gì xảy ra. Có lẽ ngài James quá cẩn thận rồi…” Gregor lẩm bẩm, thỉnh thoảng nhìn sang chiếc đồng hồ quả lắc ở góc phòng, âm thanh tích tắc chậm rãi trôi qua từng giây. Anh đang tính xem còn bao lâu nữa trời sáng để có thể kết thúc ca trực mà về nhà.

Đúng lúc ấy, mắt anh hơi nheo lại. Ánh nhìn khóa chặt vào một điểm ngoài cửa sổ – cuối con phố tĩnh mịch, nơi bóng tối sâu nhất đọng lại, vừa có gì đó chuyển động.

“Heh… Cuối cùng cũng có chuyện xảy ra rồi.”

Ở cuối phố Kỵ Sĩ, trong bóng đen của một tòa nhà nằm ngoài tầm chiếu của đèn đường, hơn chục bóng người tụ tập lại.

Tất cả đều là đàn ông, quần áo tạp nham, lấm lem bùn đất. Kẻ nào cũng mang nét mặt dữ tợn, trên người không thiếu vết sẹo cũ mới.

Trong tay họ là các loại vũ khí thô sơ – gậy gộc, đao phay, ống sắt, búa tạ. Chỉ có vài kẻ sở hữu súng – loại súng ống tự chế cẩu thả, thô kệch.

Bọn chúng là đám du đãng bản địa ở Igwynt. Tối nay, chúng tụ lại để làm một phi vụ – phần thưởng hậu hĩnh là điều duy nhất khiến chúng hăng hái đến vậy.

“Nghe đây, kế hoạch rất đơn giản.” Một gã mặc bộ đồ rách rưới, tay cầm súng ống tự chế, giọng the thé quát lên. Trên mặt hắn kéo dài một vết sẹo lớn.

“Lát nữa, chúng ta sẽ xông thẳng vào mặt tiền nhà số 26, phá cửa sổ, phá cửa chính, lùa vào trong và giết sạch – từ tầng một lên tầng ba. Không để sót ai. Con bé mười tuổi là mục tiêu chính – phải chắc chắn nó chết, thì nhiệm vụ mới hoàn thành.”

“Xong việc, tất cả sẽ tới Bến Cảng Ngập Nước. Chủ thuê sẽ chờ ở đó để trả tiền. Nhận tiền xong, chúng ta xuống thuyền xuôi sông Ironclay, rời khỏi Igwynt. Rõ chưa?”

Cả đám đồng thanh đáp:

“Rõ! Làm thôi!”

“Phải đó, làm lẹ đi! Tao chẳng chịu nổi cái thành phố khốn kiếp này nữa!”

Thấy đám người phấn khích, gã sẹo gật đầu hài lòng. Hắn dằn thêm một câu cuối cùng:

“Đi thôi. Trong nhà có thể có vài tay vệ sĩ, hơi biết võ, nhưng đừng sợ. Chúng ta đông, lại có vũ khí. Cứ đè bẹp chúng là xong!”

“Nhớ – làm nhanh. Đừng để cảnh sát kéo đến. Xuất phát!”

Theo lệnh, đám người bước ra khỏi bóng tối, tiến thẳng đến trước cửa nhà số 26.

Thấy cửa đóng chặt, gã cầm đầu quát:

“Barry, làm đi!”

Tên lực sĩ vác búa tạ nặng nề sẽ là người phá cửa. Nhưng vài giây trôi qua, chẳng ai bước lên.

“Barry! Đừng có giỡn, đập cửa đi chứ!”

“B-Boss… đằng sau… đằng sau…”

Giọng một tên run rẩy đáp lại. Gã sẹo cau mày quay đầu:

“Đằng sau? Đằng sau thì có cái gì mà—”

Hắn đứng chết trân.

Cách bọn chúng chưa đến năm mét, năm bóng người mặc đồng phục đen tuyền đang đứng thành hàng. Trên tay mỗi người là một khẩu súng trường, đồng loạt chĩa thẳng vào đám du đãng. Mặt họ bị che bởi mặt nạ sắt, chỉ còn đôi mắt lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối.

“G-Gì thế này? Súng thật?! Năm khẩu súng trường?! Đây là vệ sĩ của căn nhà sao? Ông chủ thuê đâu có nói gì về chuyện này…!”

Đầu óc gã cầm đầu trống rỗng.

Nhưng còn chưa kịp hoảng xong, cửa nhà số 26 kẽo kẹt mở ra.

Thêm vài người mặc đồ đen tiến ra, cũng mang súng, tạo thành vòng vây hai phía.

Bọn du đãng nhất thời chùn bước.

Chúng vẫn đông hơn – mười tên so với tám người – nhưng vũ khí thì không thể so. Một bên chỉ có gậy gộc, dao phay; còn bên kia là súng trường quân dụng.

Đối diện với nòng súng đen ngòm hướng vào mình, những kẻ quen đánh lộn đường phố lập tức cứng người, bản năng cảnh giác trỗi dậy.

“Chết tiệt! Đến cảnh sát cũng chẳng có trang bị kiểu này! Đúng là chọc vào ổ thép rồi! Nói là chỉ có vài tên vệ sĩ cấp thấp đâu?!”

Nếu lúc này tên chủ thuê đứng trước mặt, gã cầm đầu chắc chắn sẽ đâm hắn một nhát.

“Hạ vũ khí, giơ tay lên, quỳ xuống. Khai báo toàn bộ. Kháng cự – xử bắn.”

Giọng nói trầm lạnh phát ra từ hàng người mặc đen.

Nghe khẩu lệnh và nhìn những họng súng chỉa vào mình, ý chí chiến đấu của đám du đãng lập tức sụp đổ.

Trong lúc đó, trên tầng bốn một tòa nhà nhìn xuống phố Kỵ Sĩ, có một bóng người đang dõi theo.

Thấy bọn du đãng chùn bước, hắn khẽ nói:

“Không phải lúc các ngươi yếu vía đâu… Quân tốt, để ta ban cho các ngươi dũng khí.”

Goffrey nâng lên một nhạc cụ làm từ xương rỗng, khắc đầy hoa văn, rồi gõ nhịp.

Từng linh thể vô hình xuất hiện, trôi ra từ chiếc nhạc khí.

Có năm linh hồn – nam, nữ, già, trẻ. Mắt trống rỗng, cơ thể mờ nhạt như sương, quần áo rách nát, toàn thân tỏa ra cảm giác lạnh buốt.

Theo cử động tay của Goffrey, đám linh hồn lặng lẽ hướng xuống đường. Chúng lướt đi, rồi biến mất.

Đối diện hàng họng súng, gã cầm đầu cuối cùng cũng sụp đổ.

“C-Các anh xem… Chắc hiểu lầm thôi. Chúng tôi bỏ vũ khí, được chưa?”

Hắn gượng cười, từ từ quỳ xuống, đặt súng xuống đất. Cả đám phía sau cũng làm theo.

Thấy vậy, nhóm người mặc đen hơi nới lỏng cảnh giác.

Ngay lúc ấy, một luồng khí lạnh gần như không thể cảm nhận quét qua.

Năm linh hồn vô hình lao thẳng vào người gã cầm đầu.

Đồng tử hắn co lại.

Một cảm giác khủng khiếp bóp nghẹt nhận thức – cơ thể hắn không còn nghe lời nữa.

“C-Cái gì…?”

Khuôn mặt hắn méo mó vì kinh hoàng khi bàn tay – không còn do hắn điều khiển – siết chặt lấy khẩu súng.

Rồi, như bị giật dây, hắn bật dậy, bóp cò.

Tiếng súng nổ vang.

Một người mặc đồ đen trúng đạn ngã gục, ôm bụng.

“Bắn!”

Nhóm người mặc đồ đen lập tức nâng súng. Nhưng những linh hồn còn lại cũng đã lướt vào cơ thể họ.

Một cảm giác tê dại nhanh chóng lan ra. Tay họ run rẩy. Tầm nhìn mờ đi. Nòng súng lệch hướng.

Bang. Bang. Bang.

Nhiều phát đạn nổ, nhưng phần lớn đều lệch. Chỉ có hai tên du đãng trúng đạn.

Những kẻ còn lại, bị ép vào đường cùng, gào thét phẫn nộ:

“Chúng không cho chúng ta sống rồi! Giết hết chúng nó!”

Bị nỗi sợ và cơn giận dồn l*n đ*nh điểm, đám du đãng siết chặt vũ khí, lao thẳng vào nhóm mặc đồ đen.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 142
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...