Sáng sớm ở Igwynt, trong khu căn hộ trên Phố Hướng Dương Nam, Dorothy và Gregor đang ăn sáng cùng nhau trong phòng khách. Đây là một trong số ít khoảnh khắc họ ngồi chung được với nhau những ngày gần đây.
Trong lúc ăn, thỉnh thoảng Dorothy ngáp, khiến Gregor lo lắng hỏi:
“Dạo này em trông mệt và thiếu sức sống quá. Em về nhà cũng muộn hơn bình thường. Áp lực học hành nặng quá à?”
“Ừm… chắc vậy. Nếu muốn điểm tốt thì phải cố nhiều hơn. Haizz… mệt thật,” Dorothy vừa ăn bánh mì vừa đáp. Thấy em gái như vậy, Gregor động viên:
“Xem ra học hành đâu có dễ. Em đang rất cố gắng đấy, Dorothy. Nhưng nhớ cân bằng nghỉ ngơi với công việc — đừng vùi đầu hoàn toàn vào học. Thỉnh thoảng thư giãn cũng được.”
“Không sao đâu, anh. Anh biết mục tiêu của em là vào đại học mà. Con gái, nếu không nỗ lực thêm thì làm sao mơ bước qua cánh cổng đó? Với lại, em cũng không thể làm anh thất vọng, đúng không?” Dorothy nói rồi uống cạn một ly sữa.
“Xong rồi. em đi đây. Gặp anh sau!”
Dorothy cầm chiếc túi đeo vai nhỏ, mở cửa và bước ra ngoài. Nhìn theo cô, Gregor ngồi trên ghế sofa mỉm cười hài lòng.
“Ha ha… Dorothy thật sự trưởng thành và có trách nhiệm hơn. Mong là nó vào được một trường tốt,” Gregor thầm nghĩ, tự hào trước sự chăm chỉ của em gái như bất cứ bậc làm cha làm mẹ nào.
Còn Dorothy thì thầm mừng vì Trường St. Amanda nằm ở ngoại ô phía tây thành phố. Nếu nơi đó ở trong tầm qua lại của Gregor, những lần ghé thăm bất chợt của anh có thể sẽ phơi bày danh hiệu “Nữ hoàng Vắng Mặt” của cô.
Ăn sáng xong, Gregor mặc áo khoác như thường lệ rồi rời căn hộ. Khoảng 40 phút sau, anh đến Tháp Tùng Bách.
Gregor vào tòa nhà, nhận chìa khóa từ cô lễ tân Ada rồi đi theo một lối đi ẩn dẫn xuống Cục An Ninh. Đến nơi, anh hồ hởi chào đồng nghiệp:
“Chào buổi sáng, Brandon! Trông cậu như mất ngủ đêm qua vậy.”
Ở chiếc bàn góc hành lang, Brandon — người đang lơ đãng — gượng cười đáp:
“Vâng… cũng tạm, anh Mayschoss. Mấy bữa nay tôi nghỉ ngơi không tốt.”
Thấy tình trạng của Brandon, trong mắt Gregor lóe lên một ý. Anh nhìn quanh, ghé sát, hạ giọng:
“Này, Brandon. Đừng hiểu lầm, nhưng tôi nghe vài lời đồn không hay về cậu khi đi tuần đêm… chuyện đời tư hơi… bừa bãi. Lời khuyên thật lòng: nếu không tự chủ được thì kiếm bạn gái mà ổn định đi. Phóng túng mãi không chỉ hại sức khỏe, còn ảnh hưởng công việc. Tệ hơn, dính bệnh thì toi.”
Gregor nói với giọng nhắc nhở thân tình. Brandon khựng lại một nhịp rồi gượng cười:
“Ha ha… cảm ơn anh đã nhắc, anh Mayschoss. Tôi sẽ cân nhắc.”
“Tất nhiên rồi! Đồng nghiệp với nhau mà. Nghĩ nghiêm túc đi nhé. Tôi đi đây,” Gregor vui vẻ rời bàn Brandon để sang chuyện trò với người khác. Brandon vẫn ngồi đó, ánh mắt sầm lại khi nhìn theo Gregor.
“Hừm… lo cho bản thân anh trước thì hơn…”
Brandon nghĩ bụng. Hắn đang chờ một tín hiệu — thứ đã được sắp sẵn. Tín hiệu vang lên là hắn sẽ làm nhiệm vụ cuối ở Cục, lĩnh thưởng, rồi vinh quang trở về với hội.
“Mau lên… ta không chờ nổi nữa. Cái chỗ tẻ nhạt này, công việc chán ngắt này — ta chịu hết nổi. Nếu không vì ông già và mấy trò nhàm chán của ông, ta đã chẳng ở đây. Hội mới là nơi thuộc về ta; chỉ có nó mới thỏa mãn được h*m m**n của ta…”
Ánh mắt u ám của Brandon lướt qua các đồng nghiệp, hầm hầm tức tối. Hắn liếc đồng hồ. Mười giờ.
“Sắp rồi… thêm ba mươi phút nữa là có tín hiệu — tín hiệu nhử đội săn rời khỏi Cục.”
Nén sự phấn khích, Brandon tiếp tục đợi. Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ:
“Gregor! Có việc khẩn — vào phòng cục trưởng ngay!”
Giữa đám đông, Elena tiến nhanh tới chỗ Gregor — kẻ đang tán gẫu — với vẻ khẩn trương. Gregor khựng lại một giây rồi đáp:
“Rõ.”
Anh lập tức theo Elena vào hành lang. Nhìn họ rời đi, Brandon cau mày:
“Gì thế? Còn ba mươi phút nữa hoa mới tới. Lại có chuyện khẩn khác sao?”
Hắn bèn chặn một đồng nghiệp đi ngang:
“Tony, hình như lại có biến. Cậu biết chuyện gì không?”
“À, cái đó… Hình như giống lần trước. Cô Ada lại nhận hoa. Tôi vừa thấy trên lầu. Kịch bản cũ. Chắc lại một vụ lớn,” Tony đáp.
Nghe vậy, Brandon nhíu mày, vẻ khó hiểu:
“Lại là hoa… Sao hành động bắt đầu sớm thế?”
…
Chi nhánh Cục An Ninh Igwynt, phòng cục trưởng.
Gregor, Elena và Turner đứng trong phòng. Trên bàn của trưởng phòng là một bó hoa tươi — quang cảnh gợi lại buổi sáng mở màn vụ Burton. Khác chăng là James không có ở đây.
“Lại là hoa… Bọn họ không nghĩ ra trò gì mới à? Lại bắt mình đi dọn mớ hỗn độn của họ sao? Hừm…” Turner cằn nhằn, xòe tay ra.
Trong khi đó, Gregor nhìn chăm chú bó hoa, thấy giữa những cánh hoa có một tấm thiệp dày.
“Lần này có thể khác,” Gregor chậm rãi nói.
Anh với lấy “tấm thiệp”, mới biết đó là một tờ giấy gấp dày. Trao đổi ánh mắt với Turner, Gregor cẩn thận mở ra — là một tấm bản đồ.
Cả ba lướt nhanh bản đồ, nét mặt dần nghiêm lại. Một lúc sau, Gregor quay sang Elena, dứt khoát:
“Elena, báo cáo cho cục trưởng ngay. Xin phép triển khai khẩn cấp tại Bến Tàu Ngập Nước. Thời gian là yếu tố sống còn — mau!”
“Rõ!”